[ Qua nhiều lần nài nỉ thì Thiên Vân Diệt cuối cùng cũng có thể xuất viện, hắn vẫn như lúc trước đến trường đồng thời qua một thời gian tìm kiếm cuối cùng hắn đã tổng hợp ra những thông tin quan trọng trong hiện tại cũng như tương lai.
Theo như thời gian của kiếp trước thì lần thứ nhất thứ nguyên dung nhập là thời gian sau khi thi tốt lên đại học một tháng nếu nói thời gian trở về của hắn thì là thời gian còn chưa được 3 năm nữa thì thứ nguyên sẽ buông xuống. Đối với hắn 3 năm thì đã đủ thời gian chuẩn bị cho thứ nguyên buông xuống, nhưng đồng thời cái hắn lo lắng là đại hoạ mà thứ nguyên buông xuống gây ra. Tổng cộng có ba lần đại hoạ, ví dụ điển hình nhất là đại dịch Covid-19 đang giảm đi lượng dân số của thế giới.]
Đọc tới đây Đàm Mộc Thất giật mình xém nữa là phun hết nước đang uống, cô nghi ngờ tác giả của cuốn tiểu thuyết này có hay không quá thực tế đi, đến chuyện dịch bệnh cũng đem đi vào nhưng không chỉ cảm thán cô còn ngờ ngợ nghi ngờ. Không quan tâm quá nhiều cô lại tiếp tục đọc sách.
[ lần đại hoạ thứ hai diễn ra vào ngày mùng 4 [Tết ] của năm lớp 11, còn đại hoạ thứ ba hắn không nhớ rõ ngày nào nhưng hắn nhớ rất rõ từng chút sự kiện khi đó xảy ra thời gian khoảng một tháng sau khi thi lên đại học.]
“Cái gì hết rồi ?” Đàm Mộc Thất lật qua trang tiếp theo phát hiện chỉ toàn là giấy trắng cho đến cuối cuốn sách, cô chỉ thấy ba chữ [ Đang thu thập] làm cô trở nên hơi tức giận với chán nản.
Không biết làm gì cô chỉ có thể đắp chăn đi ngủ, cô mở mắt lần nữa thì bản thân đã xuất hiện ở Trung khu thư viện rồi, hắn cũng đã rõ quy tắc đến thư viện rồi, khi cơ thể bản gái của Đàm Mộc Thất ngủ thì hồn của hắn sẽ xuất hiện ở thư viện, còn khi hồn của Thất vẫn chưa muốn trở về thì cơ thể kia sẽ ngủ như chết.
Nhìn xung quanh không phát hiện tiểu Y, hắn ngựa quen đường củ đi đến giá sách nhìn tên từng quyển sách rồi chọn ra một cuốn sách, mở cuốn sách ra lật vài trang nhìn rồi lại chọn một cuốn sách khác. Qua một khoảng thời gian ngắn trên tay Thất đã xuất hiện một chồng sách, hắn đang muốn lấy một cuốn sách nhưng bất ngờ thay đó là cuốn [ Dung nhập thứ nguyện] mà hắn mới đọc khi ở trong cơ thể. Đàm Mộc Thất giật mình xém nữa là làm đổ chồng sách, hắn để chồng sách xuống chỉ nháy mắt hắn đã trở lại cơ thể nữ, xốc lên chắn cô chạy lại bàn học thì đã không còn thấy cuốn sách đâu, cô quay lại giường nhanh nhắm lại mắt.
Mở mắt ra thì hồn Đàm Mộc Thất đã một lần nữa xuất hiện ở thư viện chỉ khác là lần này còn có tiểu Y, nó đang cầm chồng sách mà hắn lấy trước đó, tiểu Y xoay qua bình thản nói:” Chủ nhân ngài đã trở lại!”
Đàm Mộc Thất nghi hoặc nhìn tiểu Y rồi hỏi:” Tiểu Y ngươi nói kiếp trước ta là người như thế nào?"
Tiểu Y bỗng co rụt người lại nó đứng yên một chỗ đảo mắt liên tục như muốn tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng nó lấy lại tinh thần hít một hơi thật mạnh , nhìn thẳng vào Đàm Mộc Thất nói:" Dù thời gian quá sớm, nhưng quả nhiên là chủ nhân ngài luôn như vậy tinh ý. Xin ngài hãy đi theo tiểu Y." Mang theo giọng nói buồn rầu tiểu Y liền quay người đi về một hướng làm hắn không kịp nói một lời nào mà phải đuổi theo, một bên đuổi Thất một bên quan sát biểu cảm của tiểu Y qua con mắt của nó, ánh mắt để lộ rõ sự lo âu trộn lẫn một chút sợ hãi dù cố giấu nó đi.
Cuối cùng tiểu Y dẫn Đàm Mộc Thất đến trước một cánh cửa, bên trên nó không có bất cứ chữ gì như bao cánh cửa khác trong thư viện mà đến hình dạng của nó cũng khác hoàn toàn so với những cánh cửa khác mộc mạc đơn sơ hơn. Lúc này tiểu Y đang run rẫy nhìn cánh cửa rồi lại nhìn Thất không có âm thanh gì chỉ dùng hành động ý bảo hắn tiến vào, nhìn thấy ánh mắt bi thương của tiểu Y làm hắn bỗng sững người lại cũng không hai lời tiến đến dùng tay đẩy nhẹ cánh cửa ra.
Cọt kẹt
Cánh cửa mở ra nhưng mà làm Thất cảm thấy kỳ lạ là bên trong hoàn toàn tối đen không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì bên trong. Hắn lo lắng quay người lại, tiểu Y nhẹ nhàng lay người như cho Đàm Mộc Thất một đảm bảo cũng làm hắn có thêm dũng khí để bước vào.
Cạch ! Rầm !
Cánh cửa đóng lại đồng thời làm mất đi bóng hình của Thất trong thư viện chỉ để lại một mình tiểu Y nhắm mắt nằm trên đất.
Trong căn phòng bốn bề là một màu đen, hắn trong lòng có một nỗi sợ len lỏi dâng lên làm hắn không thể không tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Có điều...
Khi Đàm Mộc Thất tự an ủi bản thân như vậy, khiến hắn cảm nhận sâu sắc hắn đã xem quá nhiều anime rồi mới trấn tỉnh bản thân như vậy, nhưng hắn vẫn thích xem nha.
Lạc trong dòng suy nghĩ khiến Thất không chú ý xung quanh, từng ngọn lửa được thắp lên cuối cùng là một ánh sáng lớn làm căn phòng bỗng sáng rực lên, hắn giật mình kêu lên. Hắn đi đến từng ngóc ngách căn phòng quan sát , thấy rằng bố trí căn phòng giống như phong cách kiểu Tây Đông kết hợp nhưng đa số lại nghiên về phương Đông hơn, trong căn phòng để đầy các loại cây cỏ thảo mộc, rồi các loại hình dạng khoáng sản nhiều màu sắc và những chồng sách cao ngất ngưỡng, nhìn chung là căn phòng khá hỗn loạn như không có người sống nhưng ý tưởng đó liền bị Đàm Mộc Thất ném ra sau đầu vì trong căn phòng này sạch sẽ đến mức một hạt bụi cũng chẳng có.
Cuối cùng hắn đi đến sâu bên trong căn phòng phát hiện một cỗ quan tài với chất liệu lạnh như băng nhưng lại trong suốt như thủy tinh, cứng như titan, bên trong nằm là một thanh niên với mái tóc trắng dài, ngũ quan tinh sảo, khoác trên mình lam bạch y phục nằm yên tĩnh bên trong chìm vào một giấc ngủ vĩnh hằng chờ ngày thức giấc. Trong lòng Đàm Mộc Thất không khỏi nổi lên một ý niệm nhung nhớ, hắn đem tay đặt trên quan tài bỗng nhiên hắn cảm thấy ký ức của bản thân lại nhiều hơn hai cuộc đời những mảnh vỡ trong linh hồn hắn như được hàn ghép lại thành một hình dạng hoàn chỉnh.
Chìm trong những ký ức, hắn không để ý rằng linh hồn của bản thân đang dần dần tiến vào cơ thể trong quan tài băng, hoàn thành mảnh ghép cuối cùng trở nên hoàn thiện hơn.
[Cùng lúc này.]
Ở một nơi nào đó xa xăm trong vũ trụ có một người đang ngồi uống trà đánh cờ cùng một lão bằng hữu, chợt nhận ra một điều gì đó con người bắt đầu run rẩy rồi há miệng cười lớn làm người đối diện đang ngồi suy nghĩ nên đánh nước cờ nào giật mình lỡ tay hất tung bàn cờ, hắn tức giận nắm áo người đang cười:"Cái lão già này ông biết ta phải kiên nhẫn lắm mới ngồi đánh cờ với ông không hả." Người bị nắm áo mở mắt hài hước nhìn người trước mặt ông :
"Chứ không phải do ông thua liên tục, cứng đầu không chịu nhận nên chúng ta mới phải ngồi đây trăm năm không phải sao!". Người kia không còn gì để nói liền trở về vị trí, vẻ mặt dù vẫn còn tức giận nhưng vẫn nhịn xuống hỏi lão đầu trước mặt:
"Mới nãy ông cười cái gì thế?" Lão đầu cười cười rồi vuốt râu ra vẻ đâm chiêu nhìn về phía vũ trụ mênh mông chỉ nói một câu ngắn:
"Xem ra... các thế giới lại nổi sóng rồi.!" rồi không nói thêm gì nữa. Người kia bất ngờ nói:
" Người kia trở lại?" lão đầu không nói chỉ im lặng cười.
Ở chiều không gian khác trong hỗn độn, có một vị nữ tử xinh đẹp nàng cũng như cảm nhận thứ gì đó giống lão đầu nhưng chỉ cười lắc đầu, nàng nhìn nhìn bên cạnh nàng phu quân cười nói:"Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới thôi. Haizz~ mong rằng sẽ không giống với lúc đó". Nghe chính mình nương tử than thở hắn quay mặt qua hỏi nàng:"Nương tử nàng nói cái gì mà... chuyện gì sẽ tới.. rồi lúc đó là ý gì?" Nàng thâm ý nhìn hắn rồi vui vẻ quay mặt đi, còn không quên tàng hắn một câu:"Sau này chàng sẽ biết thôi"
Không chỉ những người này phản ứng còn rốt nhiều thế lực khác đồng thời phản ứng lại, cảm nhận được có một nguồn sức mạnh mà bọn hắn không muốn là địch. Nhưng phản ứng của mỗi người rất khác nhau, có người hoài niệm, có người kiên kị cố ý dò xét nhưng gặp kết cuộc không tốt.
------------------------
không biết qua bao lâu.
Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, một làn khí lạnh tràn ra ngoài làm tiểu Y chợt quay đầu lại, nó cảnh giác nhìn bóng người từ trong bước ra kính cẩn cuối đầu nói:"Mừng ngài trở lại, chủ nhân đáng kính!"