Đàm Mộc Thất bây giờ vẫn đang chìm đắm trong thất giới của sách, hắn thoả mãn đóng lại cuốn sách vừa mới đọc xong và nhìn qua chồng sách bên cạnh, hình như hắn vừa mới nhớ ra gì đó.
Mộc Thất hốt hoảng hét lên:” A chết! Ta còn phải đến lớp, mẹ mà biết ta trốn học thì chắc lên bàn thờ quá!” Đàm mộc Thất đột ngột đứng dậy làm tiểu Y không phòng bị mà từ trên người hắn rơi xuống hôn đất mẹ thân yêu.
“ Chủ nhân người làm gì hốt hoảng a?” Tiểu Y vẻ mặt không hiểu nhìn Đàm Mộc Thất hỏi. Đàm Mộc Thất giời đây còn gì là tâm tư mà quan tâm nhiều như vậy, hắn cầm lên tiểu Y, hốt hoảng hỏi :” Tiểu Y ngươi nói cho ta biết làm sao quay lại? Hả”
Tiểu Y bình tĩnh nói:” chủ nhân ngài chỉ cần một ý niệm là quay lại được rồ.”
“À ồ” Đàm Mộc Thất hơi ngơ ra, hắn không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
A bây giờ không phải lo chuyện này. Đàm mộc Thất một ý niệm muốn quay lại cơ thể bản nữ thì một lần nữa mở mắt cô phát hiện bản thân đang nằm trong phòng y tế. Theo lời của y tá thì cô nàng đã ngất ngay trước phòng học và được một bạn học đưa đến phòng y tế, Thất cảm ơn cô y tá rồi mang theo cặp chạy vội đến lớp.
Lúc vào lớp cô cứ như người mất hồn vì không quá tin tưởng những gì bản thân trải qua là thật, không biết chuyện về Trung khu thư viện, tiểu Y, mảnh vỡ thế giới có phải hay không là thật sự xảy ra hay chỉ là một giấc mơ hão huyền.
Suy nghĩ liên tục không biết khi nào Thất đã rơi vào miên man ngủ gục.
Chỉ vừa mới ngủ gục thì ý thức của cô đã trở lại Trung khu thư viện làm tiểu Y giật cả mình. Nó ngạc nhiên thốt lên:” Chủ nhân sao ngài trở lại nhanh vậy?” Đàm Mộc Thất cũng ngu nốt, hắn chỉ mới rời không gian này không lâu mà sao quay lại vậy trời. Hắn thật sự không hiểu nổi là tại sao?
Chỉ là chuyện này vô tình xảy ra cũng đã đủ để Thất xác định rằng những gì xảy ra với bản thân không phải là mơ, mà chính là sự thật diễn ra trước mắt.
!
Bỗng nhưng nghĩ ra gì đó. Đàm Mộc Thất hỏi tiểu Y “ tiểu Y lúc ta rời khỏi đây, hình thể của ta biến mất hay là ngã gục xuống”.
A. Tiểu Y đột nhiên cũng nhận ra rằng bản thân đã quên cái gì, nhưng cũng thành thật trả lời:” Chủ nhân khi ngài ở Trung khu thư viện là đang trong trạng thái linh hồn thể, còn khi ngài rời khỏi đây cũng đồng ngĩa với việc linh hồn trở về cơ thể hiện tại của ngài.”
Nghe xong tiểu Y giải thích thì Đàm Mộc Thất cũng rút ra được vài kết luận. Nhưng mà hắn vẫn còn một vấn đề cực kỳ thắt mắc, đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng:” Ta còn một vấn đề quan trọng muốn ngươi giả đáp, ngươi phải thành thật trả lời, nghe chưa!.”
Tiểu Y “ Vâng” :)
“ Cơ thể của ta là nữ giới vì sao linh hồn thể lại là nam?” Đàm Mộc Thất ?_?
Phụt
“Ngươi cười cái gì cục bông kia” Nghe thấy một tiếng phì cười phát ra làm Thất tâm trạng thật sự không tốt. Tiểu Y ráng nhịn cười, cố khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt nghiêm chỉnh nói:” Cái... cái kia, chủ nhân ngài nói cơ thể kia là con gái sao?” chỉ là nhịn cười đến sắp đột quỵ đến nơi.
Đàm Mộc Thất nhăn mày:” Ồ vậy ngươi tưởng là gì?”
Tiểu Y thành thật trả lời:” Là, con trai” (là: được, vâng)
Bốp!!!
Tiểu Y bị một quyền ôm đất mẹ, Thất tấu xong một quyền liền cảm thấy hả dạ. Hả dạ thì hả dạ nhưng mà hắn lại cảm thấy hơi thất vọng, bản thân lúc ở trong cơ thể từ nhỏ đến lớn toàn bị nói la con trai, có khi lại bị lôi ra trêu chọc., không ngờ là có khi lại thành sự thật mới đau.
Haiz
Tiểu Y từ trong đất mẹ ra nhì Thất mà nói:” Chủ nhân thật ra thì linh hồn của người vốn là nam dù ngài có đi chuyển thế bao nhiêu lần hay giới tính biến bao nhiêu lần đi nữa thì linh hồn của ngài cũng sẽ là nam không đổi. Linh hồn của ngài mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần nên ngài đừng lo.”
Đàm Mộc Thất thật sự là muốn phun tào rất nhiều. Ta lo cái con khỉ, nghĩ sao khi cơ thể là một đứa con gái mà linh hồn lại là một thằng đực rựa. Hắn cảm thấy tâm đau a~.
“ Chủ nhân ngài không phải là phải đi cái gì đó học sao” Tiểu Y nói lại chuyện chính khiến cho Thất rời khỏi suy nghĩ. Hắn quên bản thân còn trong giờ học đâu. Thất qua loa chào tiểu Y rồi rời đi.
Lúc cô tỉnh lại thì thấy một khung cảnh quen thuộc. -.-
Đúng đó cô lại tỉnh lại trong phòng y tế của trường, cô cảm thấy hơi vô ngữ, cô không biết là bản thân lại có duyên với phòng y tế như vậy đó.
"Em tỉnh rồi à. Cô chưa từng thấy em nào mà một buổi chiều lại đến phòng y tế hai lần như em." cô y tế bước tới bên giường bện hài hước nói. Thất không biết trả lời ra sao chỉ có thể cười ha ha cho qua chuyện, rồi tìm một lý do để vọt lẹ ra phòng y tế đỡ mất công phải trả lời những câu hỏi hốc búa. Nhìn dáng vẻ hấp tấp chạy đi rồi vấp té của Thất cô y tá chỉ cười rồi quay lại công việc.
Thời gian cứ trôi , rồi đã đến lúc học sinh tan trường. Giống như bao học sinh khác Đàm Mộc Thất đang đi đến nhà xe lấy xe về nhà, nhưng khi đi đên cầu thang thì một giọng nói băng lãnh vang lên trong đầu cô.
[ Hệ Thống trực thuộc Trung khu thư viện: {Ký thư hệ thống} (Độc nhất) bắt đầu rời khỏi tình trạng ngủ say.
1%
10%
36%
41%
...
90%
92%
95%
98%
...
100%
Đã rời khỏi quá trình ngủ say.
Đing!
Đing!
Đing!
{Nhắc nhở}
Đã phát hiện ra một thế giới chưa thu thập { thế giới tiến trình} .
...
Đã được { Thế giới ý thức } cho phép.
Bắt đầu thu thập: tiến trình 1%. ]
Thanh âm biến mất chỉ thấy xuất hiện trên tay Đàm Mộc Thất là một cuốn sách, cẩn thận nhìn xung quanh Thất phát hiện nãy giờ không ai phát hiện ra âm thanh hay cuốn sách trên tay cô. Không biết cô nên vui hay buồn nữa đây.
Không quản mọi người cô đem cuốn sách cầm lên xem. Khi cô chưa kịp nhìn rõ bìa sách thì một âm thanh lại vang lên chỉ khác biệt là âm thanh này không phải âm thanh băng lãnh của hệ thống mà là của tiểu Y.
( Chủ nhân, ngài nghe có rõ hay không )
“A” Thất giật mình thốt lên, rồi chú ý mọi người đang nhìn mình cũng khiến cô ngại ngùng. Liền nói nhỏ nói:” Cái kia, tiểu Y chuyện này là sao?”
( Chủ nhân thật ra là lần đầu ngài vào Trung khu thư viện thì ta có thể thông qua ý nghĩ nói chuyện với ngài rồi. Mà ngài không càn phải nói ra khẩu đâu cứ nói bằng ý nghĩ là được rồi )
‘Nha~ thì ra là vậy! Tiểu Y cái hệ thống mới nãy là gì vậy’
( Chủ nhân đó là hệ thống mà ngài trước kia cùng với mấy vị đại nhân tạo ra, vì lúc trước ngài mỗi lần ghi chép thế giới tiến trình luôn phải dùng thời gian rất lâu và ngài còn phải viết tay. Chán quá nên ngài tạo ra hệ thống làm giúp công việc ghi chép đó mà )
Nghe tiểu Y nói Đàm Mộc Thất cảm thấy cô kiếp trước rất lười nha.
‘Rất lâu là bao lâu’
( Tiến trình công việc của ngài dựa vào thời gian tiến trình của thế giới phát triển. Cái ngắn nhất cũng một trăm năm, dài nhất có thể kéo dài ngàn năm vạn năm )
Cái kia ta rút lại câu vừa nghĩ.
Cô vừa muốn nói gì đó thì có một người từ phía sau cô tiến đến, vỗ vai một cái thật mạnh khiến Thất xém nữa là ngã xuống đất.
“Tiểu tam ( định là bé ba) còn làm gì a, sao không đi về mà đứng như trời trồng ở đó nghĩ về ai hả” người kia vừa đứng vừa cười vừa nói. Đàm Mộc Thất lấy lại tinh thần vừa nhìn là biết ai, cô gượng cười nói:” Hương tỷ không muốn lại chơi trò này, rất nguy hiểm a. Giờ muội cũng tính đi về đây.”
Người được gọi là Hương tỷ, là chị họ của Thất tên là Kim Hương, cô rất là hào phóng cười:” Được, mau về đi trời gần tối rồi.” Đàm Mộc Thất định trả lời lại nhưng phía trước đã có người gọi Kim Hương nên Thất chỉ có thể nói:” Hương tỷ đi cẩn thận” và vẫy tay tạm biệt.
‘ Tiểu Y có gì đợi ta về nhà lại nói hiện tại ta ở đây nói không tiện’
( Là chủ nhân )
Thất nhanh chóng đem cuốn sách bỏ vào ba lô, rồi dắt xe đi về.
—————————
Cuối thu đầu mùa đông chiều tối gió bắt đầu se se lạnh, đi trên đường nhìn cây cối đang thay lá, lá vàng bay theo từng cơn gió hoà với cảnh học sinh với bộ quần tay áo trắng đi xe về nhà cùng tiếng nói cười vui vẻ khiến cho cảnh tưởng bỗng chốc trở nên yên bình lạ thường.
Về đến nhà Thất còn định giở trò hù mẹ thì trong nhà vọng ra một tiếng nói:” tiểu Tam về rồi thì đi tắm chuẩn bị ăn ăn cơm đi. Đừng có định giở trò hù người.” Nghe mẹ nói thế cô chỉ ghãi đầu cười ngại ngùng đi vào phòng và tất nhiên là không quên thưa mẹ mới đi học về.
Ăn cơm xong cô nhanh chóng hoàn thành việc nhà và bài tập trên trường, còn không quên chừa ra một ít thời gian để cầm điện thoại. Thoã mãn rồi Thất chợt nhớ ra cuốn sách hồi chiều, liền đến cặp lấy ra cuốn sách cô nhỏ giọng lẩm bẩm:” Hồi chiều không nhìn rõ bìa sách nhìn rồi mới thấy nó đẹp thật”.
Bìa sách bên trên viết hai hàng tự { Dung nhập thứ nguyên }, nhìn chữ thôi cũng có thể đoán ra đây là loại sách gì, là thể loại thuộc huyền huyễn, dưới vắn tự có một bóng người đứng một mình tay chống đỡ thanh kiếm khuôn mặt thanh tú đầy lãnh đạm, mặc một bộ quần áo màu đen với chiếc áo choàng rách rưới trước mặt hắn có rất nhiều chủng tộc tựa như quân thù chĩa kiếm, gươm , giáo về phía hắn tấn công, xung quanh chỉ là một mảnh đất khô cằn bị nhiễm đỏ bởi máu tươi.
Đàm Mộc Thất tò mò mở cuốn sách ra, thấy hàng tự đầu tiên là:
[Chương 1: Sự trở lại của nhân loại mạnh nhất.]
Thấy thú vị Thất bắt tay vào đọc sách.
[ {Địa cầu năm 3107 }
{ Đại địa nức toạt
Bầu trời nhiễm đỏ
Cự thú gào rống
khúc ca ngân dương
Địa cầu than khóc
Sinh linh đồ thán
Sát diệt thiên hạ }
Trong cảnh tiêu điều của địa cầu có một người đang ngâm thơ, bỗng khóe mắt hắn lại rơi một giọt lệ của sự bi thương tột cùng.
Hắn không biết bao lâu rồi hắn lại ngồi ngâm thơ. Có lẽ là lúc hắn cùng đồng đội nghỉ ngơi, hay là lúc làm nhiệm vụ.
A~ Hắn không nhớ rõ cho lắm, hắn đã sống bao lâu rồi đây.
100, 500, 1000 năm? Bao lâu cũng được! Đối với hắn thời gian đã không còn quan trọng nữa rồi, đồng đội, người thân, gia đình của hắn đều đã đi chỉ để lại hắn một mình. Hắn tự hỏi vì sao bây giờ hắn còn sống chứ? Rốt cuộc là vì cái gì đây? Là vì chứng kiến cảnh địa cầu xụp đổ? Hay là vì chứng kiến loài người diệt vong? Hắn cũng không phải là loài người cuối cùng NHƯNG hắn là MẠNH NHẤT nhân loại.
Hahahahahahahahahahahhahaha. Hắn cười thật lớn như thể tiếng cười của hắn vang tận trời xanh, nhưng lại không người thấu, hắn che mặt tự giễu:” Thiên Vân Diệt a~ Thiên Vân Diệt ngươi từ khi nào lại đa cảm như vây? Từ khi nào mà ngươi trở nên yếu đuối như vậy a.”
Thiên Vân Diệt ngước nhìn bầu trời đỏ vì máu của thôn tinh giả, nó là một con cá lớn- người nó gần như trong xuốt nhìn vào như có cả thiên hà, rồi hắn lại nhìn vùng đất xung quanh, nơi đây đã từng là một vùng thảo nguyên xanh tốt khắp nơi là hoa, cỏ , linh dược , linh khí trù phú, thiên địa vì phụ mẫu nhưng vì lòng tham mà nơi đây đã trở thành một bãi chiến trường kéo dài trăm-ngàn năm sau. Một chiến trường đẫm máu, nơi đây có cái tên nghe mà cảm thấy bình yên nhưng lại đầy thương tiếc [ Chư Thiên Hoàng Hôn ], khắp nơi rãi rác xác của người khổng lồ, tiên, thiên thần, người, thần, ma, cự thú,... vũ khí rơi rác khắp nơi tạo thành một nơi phải gọi là địa ngục trần gian nhưng đồng thời lại rất hùng vĩ.
Thiên Vân Diệt chậm rãi cầm kiếm đứng lên, theo chiếc áo choàng rách rưới qua từng trận chiến tung bay, bây giời trên gương mặt của hắn chỉ có kiên định.
Đạp
Thiên Vân Diệt đạp một chân phóng thẳng lên trời, chỉ thấy nháy mắt hắn đã gần rời khỏi bầu khí quyển của địa cầu. Bên ngoài địa cầu khung cảnh chỉ có thể dùng hai từ để diễn tả [ Thảm khốc ] đây cũng là một bãi chiến trường mức độ thảm khốc của nó đối với trái đất chỉ có hơn chứ không có kém.
Hành tinh sụp đỗ, tro cùng thiên thạch hướng tứ phía phát tán, xác chết trôi nổi trong không gian rồi đâm xuống hành tinh gần đó, mặt trời bị huỷ diệt một nửa sắp nổ tung. Thiên Vân Diệt cùng thanh kiếm của hắn xông vào quân địch diệt sát tứ phía.
Oanh oanh oanh
Con người bên trong địa cầu có người kiệt sức, có người ôm thi thể mà khóc, có người cười bất lực, có người bận cứu người, có người đang chiên đấu,... nhưng dù làm gì hiện tất cả đều ngước nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên trời xảy ra nhiều vụ nổ oanh liệt. Không lâu sau vụ nổ chấm dức nhưng không có bất kì ai quay đầu đi chỉ yên lặng dõi theo đón chờ.
Hàng loạt sao băng bay vào địa cầu, không phải nói là xác (nhắc nhở thân thiện: xác ở đây là xác chết các chiến binh của quân địch) cùng mảnh vỡ hành tinh đồng loạt bay vào, trong đó có hắn-có Thiên Vân Diệt- dù chưa chết nhưng hắn cũng sắp lên bàn ngắm gà khoả thân rồi, nhứng chưa chắc có gà cho hắn ngắm, Thiên Vân Diệt hài hước nghĩ có khi nào có người cho hắn bắt một con phượng hoàng luộc hay không.
Ha ha. Hắn nhắn mắt đợi cho số phận định đoạt.
————————————
Thời gian trôi qua lúc lâu Thiên Vân Diệt cảm thấy kỳ lạ vì sao bản thân còn chưa chết. Khi hắn mở mắt ra thì một sự kiện làm hắn cả người chấn động.
Hắn-Thiên Vân Diệt sống lại!
Một đời này hắn sẽ không lại để cho gia đình, người thân, đồng đội lại ra đi. Chính bàn tay hắn sẽ thay đổi tất cả.
Ra khỏi suy nghĩ của bản thân, hắn nhìn về phía một thiếu nữ đang cầm tay lo lắng cho hắn không ngừng hỏi thăm.
"Tiểu Diệt đệ thấy sao rồi, đệ biết hay không khi ông bà báo tin đệ bị tai nạn thì tỷ rất lo biết không. Đệ đó biết bản thân đã hôn mê bao lâu rồi không hả một tháng đó, đệ có sao không có đau chỗ nào không nói cho tỷ biết." thiếu nữ thấy đệ đệ mình không chú ý liền đưa tay véo mặt cậu nhóc nằm trên giường:" Thiên Vân Diệt đệ có nghe tỷ nói không vậy, hả".
Thiên Vân Diệt ngây ngốc bị véo mặt khiến cậu giật mình la lên kêu đau, nước mắt cậu bất giác chảy xuống, này giọt nước mắt không phải vì đau mà vì hạnh phúc. Bao lâu rồi cậu mới bị tỷ tỷ véo mặt, Thiên Vân Diệt còn nhớ khi thứ nguyên lần thứ hai dung nhập vì để bảo vệ cậu mà tỷ ấy đã dùng cả mạng sống để đi vào cánh cổng. Cuối cùng tỷ ấy không quay về, vì để hoàn thành nguyện vọng của Thiên Vân Nhi hắn đã sống thật lâu thật lâu.
Thiên Vân Nhi giật mình thấy Vân Diệt khóc luốn cuốn không biết phải làm gì cho tốt chỉ có thể làm theo bản năng từ tốn ôm Vân Diệt vào lòng, nhỏ nhẹ nói:” Lớn rồi, đàn ông con trai khóc gì a! Nín đi tỷ tỷ ở đây rồi.” Bỗng nước mắt hắn chảy nhiều hơn, hắn ôm chặt tỷ tỷ ngẹn ngào nói:” Tỷ! Đệ về rồi “ . Vân Nhi giật mình, cũng đáp lại:” Ừ về rồi thì tốt” . Bầu không khí chìm trong tĩnh lặng chỉ còn tiếng khóc thút thít cùng tiếng chim hót, tiếng gió thổi. Thế giới như cô động lại chỉ còn hai người, thời gian không biết đã trôi qua bao lâu chỉ khi có người đẩy cửa hai người mới tách ra.
-———————————————
Tác giả: Mình mới tập viết mong mọi người ủng hộ. Nếu mọi người có ý kiến gì cho mình thì hãy vào phần bình luận.