Chương 2: Đội giải cứu đến! Bí mật Màn Sương
“Cái củ lạc giòn tan!” Quang ngỡ là bản thân mình nghe nhầm. “Cậu có thể nói lại được không?”
“Ta muốn ăn thịt ngươi, Thức Giả” Âm thanh Thúy Anh trầm xuống, cơ thể bắt đầu nhão nhoét ra. Cả người biến thành chất lỏng màu đen, nồng nặc mùi hôi thối. Cơ thể cô ấy bắt đầu biến thành con quái vật, nó phình to ra, trông thật gớm giếc. “ Thịt Thức Giả….. Thịt….. Máu …….”
“Chạy!” Đó là từ đầu tiên trong đầu Quang khi cậu chứng kiến cảnh này. Nhưng đôi chân của cậu bắt đầu run và nó không nghe theo mệnh lệnh của não bộ nữa. Cậu ngồi bệt xuống đất và lê về đằng sau.
Một ngày cực kỳ tồi tệ, đó là lần thứ hai Quang nhận xét về ngày hôm nay. Thức dậy với tình trạng ký ức trống rỗng, giờ thì chuẩn bị làm mồi cho quái vật.
“CỨU!”
Quang cố la to hết mức có thể, cổ họng cậu bắt đầu đau rát. Con quái vật vồ về phía cậu. Cái miệng của nó há to ra, cậu có thể trong thấy bộ hàm gớm giếc với hàng trăm chiếc răng nhọn hoắt của nó. Ọe, Quang cố giữ đầu tỉnh táo khỏi cái mùi thối nồng nặc phát ra.
“Đã bảo chú em đừng có rời tầm mắt của anh mà!” Một giọng nói mỉa mai vang lên.
Quang gần như bị nuốt vào bên trong con quái vật. Ừm, thì ra cảm giác trong khoang miệng là như thế này, tanh hôi, nhầy nhớt. Hình như giọng nói vừa rồi là của anh hướng dẫn viên, anh ta đến cứu mình sao? Quang bắt đầu mất dần cảm giác.
Oành, một vụ nổ làm cho khoang miệng của con quái vật rung lắc dữ dội, Quang bị con quái vật khạc ra ngoài. Cậu cố gắng hít thở không khí trong lành sau khi ra khỏi miệng con quái vật.
“ Anh không đến muộn chứ?” Bảo cười nói. Anh đang cầm một chiếc gậy bằng sắt dài 2 mét, trên người mặt một bộ áo giáp đen, cả cơ thể tỏa ra một luồng nhiệt lớn. “Xem chúng ta có gì ở đây nào!”
“Ngươi đang can thiệp vào việc mà ngươi không nên can thiệp đó Thức Giả” Con quái vật gầm lên. Có vẻ cú va chạm vừa rồi đã làm cho nó bị thương khá nặng
“ Ồ, ta lại có sở thích là can thiệp vào việc của người khác đó, làm gì được ta nào?” Bảo quay một vòng gậy, anh phi thẳng về phía con quái vật. Cây gậy bùng lên một ngọn lửa màu đen, nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên.
Oành, con quái vật bị ăn một gậy bay ra xa, không để con quái vật lấy lại ý thức, Bảo lao vào quật liên tiếp vào người con quái vật. Con quái vật rít lên đau đớn.
Con quái vật bắt đầu phân ra làm nhiều cá thể, Bảo quật hụt vào khoảng không. Những con quái vật bắt đầu bao vây xung quanh Bảo, một số con khác nhắm tới Quang.
“Tính chơi hội đồng sao? Ta cũng đâu có một mình đâu” Bảo nhếc miệng, đôi mắt anh bắt đầu chuyển sang màu vàng nhạt, tỏa ra các ảnh hào quang như nhìn xuyên hết thảy vạn vật. “Thiên Nhãn”
Hí……. Hí …….
Một bóng đen xuất hiện sau lưng Bảo, bóng đen tập hợp thành hình dạng của một con ngựa. đôi mắt đỏ ngòm, những chiếc móng sắt đi đến đâu để lại những vệt lửa dưới đất đến đấy.
“Thiên Nhãn? Ngươi là ai? Sao Thức Giả lại có được Thiên Nhãn xuất hiện ở đây?” Con quái vật rít lên. Nó bất ngờ khi nhìn thấy Thiên Nhãn của Bảo
“Nếu như ngươi thành tâm muốn biết” Bảo vung gậy, anh lao về phía con quái vật, Thiên Nhãn mở ra khiến cho anh có thể phân biệt được con nào là thật, con nào là giả. “Thì cút xuống địa ngục mà hỏi diêm vương đi”
Ngựa đen chạy về phía Quang, nó hí lên một tiếng, dậm móng xuống bãi cát, một ngọn lửa đen bao trùm những con quái vật xung quanh. Ực! Quang nuốt nước miếng, thật là mạnh.
Sau một hồi đồ sát, cuối cùng con quái vật bị Bảo đập cho hấp hối. Nó nằm thoi thóp ở một góc. Bảo đã đóng lại Thiên Nhãn, đôi mắt của anh trở lại như thường. “Nói mau, là ai phái ngươi tới?” Bảo đưa cây gậy ra trước mặt con quái vật
“Ngài sẽ sớm tỉnh lại thôi Thức Giả, khi ngài tỉnh lại thì thế giới của các ngươi sẽ chìm trong bóng tối, khi đó cả Tứ Phủ sẽ bị bao trùm trong bóng tối. Và Địa Phủ các ngươi sẽ là nơi hiến tế để đánh dấu sự trở lại của Ngài ấy.” Con quái vật cười lớn, nó có vẻ khá tự hào khi nhắc đến chủ nhân của nó. “Và ngươi Thức Giả, nếu ngươi ở đây thì ai sẽ bảo vệ thằng nhóc kia?”
Bảo vung gậy tiễn đưa con quái vật về cõi chết. Con quái vật biến thành đống cát đen và tan biến vào hư vô. Bảo quay trở lại trạng thái bình thường, bộ giáp và cây gậy của anh biến mất, uy áp xung quanh anh biến mất. Nếu có người ở đây họ sẽ sửng sốt vì bộ dạng hiện tại khác xa lúc chiến đấu điên cuồng với con quái vật vừa nãy.
“Có sao không?” Bảo tiến về phía Quang, cậu nhận ra sự mệt mỏi trong lời nói của Bảo, có vẻ trận đấu vừa rồi tiêu hao khá nhiều thể lực của Bảo
“Con quái vật còn nhắc đến một người nữa, không lẽ là người thứ hai mà anh nhắc đến sao?” Quang đứng dậy, cậu vẫn còn bàng hoàng đối với sự kiện vừa nãy.
“Yên tâm đi, thằng nhóc đó có người bảo vệ rồi” Bảo lấy một que tăm ra và ngậm trên mép. “Đi thôi”
Cả hai quay trở lại nơi nhà trường tổ chức hoạt động. Càng tiến gần thì càng thấy có người la hét và chạy về phía hai người. “Họ đang chạy khỏi cái gì vậy?” Quang hỏi
“ Con quái vật đang nhắm đến thằng nhóc kia” Bảo nhíu mày. “Đáng lẽ giờ phải xong rồi chứ!”
Khi cả hai đến nơi, hiện trường là một mớ hỗn độn. Những con quái vật hình thù kì quái đang bay lượn trên bầu trời. Chúng có thân hình của một con người, sau lưng chúng mọc cánh, những cánh tay to quá khố. Chúng không có khuôn mặt, chỉ có cái miệng to ngoàm trông thật kinh dị. Cơ thể chúng đen sì, khi bay chúng phát ra những tiếng rít thật chói tai.
“Làm gì mà chậm thế Hoàng?” Bảo mỉa mai. “Với cái đống bị thịt này thì tôi chỉ mất có 30s để xử lý chúng”
“Im đi, tôi chỉ đang vận động sau khi cưỡi cái con ngựa chết tiệt mà ông gửi cho tôi trên chuyến hành trình dài tới 4 tiếng đồng hồ. Ít ra ông cũng phải nói cho tôi một tiếng trước khi đi để tôi bắt kịp chuyến tàu tốc hành” Hoàng vận động cổ phát ra những tiếng crắch. Anh hơi gẩy chiếc kính râm, nhếch miệng và tạo một tư thế khá là ngầu lòi.
Ầm! Vụt! Vụt! Vụt!
Hàng trăm chiếc cọc đen từ dưới đất đâm thẳng lên trên bầu trời. Những con quái vật bị cọc đâm trúng rít lên, biến thành đám cát đen và tan biến. Sau vài hơi thở, không còn một con quái vật nào trên bãi biển nữa cả.
“Làm trò” Bảo khinh bỉ, có vẻ anh quá quen thuộc với việc tỏ ra vẻ ngầu lòi của Hoàng.
“Lính mới đây sao? Nhìn có vẻ yếu nhỉ?” Hoàng bỏ ngoài tai lời mỉa mai của Bảo. Anh quay về phía Quang, đánh giá từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ như đi xem mắt bạn gái vậy.
Quang nổi da gà trước “dâm uy” của Hoàng, đây là lần đầu tiên cậu được một người đàn ông nhìn một cách “trìu mến” đến như vậy.
“Có sao không Quang” Hải xuất hiện từ một góc nào đó. Cậu trông có vẻ chật vật như thể vừa trải qua một cuộc rượt đuổi nào đó.
“Sao nhìn ông có vẻ chật vật vậy?”
“À, đó là một câu chuyện dài”
Hải kể cho Quang về cuộc rượt đuổi của quái vật khi Quang còn đang nằm trong bụng con quái vật gớm ghiếc kia. Có vẻ Hải không có nhọ như Quang, cậu ta được Hoàng cứu khi gần bị con quái vật kia tóm được
“Ít ra ông không có nhọ như tôi”
“Ồ, ông gặp chuyện gì vậy?
“……….”
Không khí im lặng bao trùm 4 người. Quang không muốn nhắc đến việc mình sắp trở thành mồi của con quái vật. Ký ức về chuyện đó nhớ lại làm cậu cảm thấy buồn nôn.
Giờ mới để ý, Hoàng mặc áo phông và quần của quân đội, có vẻ anh ta đã tham gia nghĩ vụ quân sự một thời gian. Anh ta để đầu cua và luôn đeo cặp kính râm đen. Khuôn mặt góc cạnh và gần như luôn cười mỉa mai. Anh ta đô con hơn Bảo, trông như một người lính vừa từ mặt trận giải phóng trở về.
“Chuẩn bị hành lý thôi, sắp có chuyến tàu cao tốc khởi hành đến học viện ở gần đây” Hoàng nhìn đồng hồ đeo tay. Không hiểu sao anh ta lại nhấn mạnh từ “tàu”
“Thế còn mọi người thì sao? Giải thích với họ thế nào về đống quái vật vừa nãy đây?” Hải hỏi
“ Không sao đâu, họ sẽ bị Màn Sương xử lý” Hoàng vung tay, anh tóm lấy cổ Bảo
“Màn Sương?”
“Màn Sương, nó có thể can thiệp vào nhận thức của con người, có thể xóa hoặc bóp méo ký ức của con người về quái vật. Nhưng những người đặc biệt có thể nhìn xuyên được qua Màn Sương, không chịu sự ảnh hưởng của Màn Sương ma thuật ấy.”
“Tiện lợi ghê ta”
“Bình thường thì nó rất hữu ích, nhưng đôi lúc nó rất khó chịu, nó có thể đánh lừa cả thị giác của những Thức Giả, khiến cho Thức Giả rơi vào vòng nguy hiểm”
“Thế không có cách gì để biết được chính xác quái vật bị Màn Sương biến đổi sao?
“Cái đấy thì phải dựa vào trực giác và kinh nghiệm của Thức Giả. Ngoài ra còn một biện pháp khác nhưng rất khó thực hiện.”
“Biện pháp khác?” Quang tò mò
“Là khai mở Thiên Nhãn. Tầng thứ hai của Thức Giả, có thể nhìn thấu hết thảy thế gian vạn vật. Nhưng nó rất tiêu tốn Linh Lực, mà nếu sử dụng thì con người bình thường sẽ nhìn thấy hai mắt chúng ta phát sáng, Màn Sương không thể tác động đến được Thiên Nhãn. Thử nghĩ mà xem, nếu người ta nhìn thấy một người với đôi mắt phát sáng, sẽ rất thú vị nha!”
Hoàng nhiệt tình trả lời những nghi vấn của Quang và Hải. Có vẻ anh ta đã quá quen thuộc với việc này. Bốn người bắt taxi đến nơi mà Hoàng bảo là Trạm Ga. Mất khoảng 1 tiếng để đến nơi. Đó là một cánh rừng thông trải dài. Màn đêm buông xuống khiến cho nó càng trở lên rùng rợn.
Hoàng dẫn đầu cả nhóm, khổ người đô con của anh khiến cho Quang và Hải an tâm hơn, đôi lúc có những tiếng xào xạc của đám thú chạy qua làm cho cả hai rợn tóc gáy.
“Chào mừng đến với Trạm Ga tàu tốc hành” Hoàng quay mặt ra đằng sau.
Cái “Trạm Ga” mà Hoàng nói chỉ là một cái biển tàu cũ kỹ cắm trước một con đường nhỏ. Nó còn không có đường ray, không biết tàu tốc hành chạy đến chỗ này kiểu gì. Quang và Hải nhìn nhau, cả hai đều bắt gặp sự khó hiểu trong mắt đối phương
“Trạm Ga? Thế đường ray đâu anh?”
“Con tàu này hơi đặc biệt, nó không cần đường ray”
“Thế bao giờ nó đến đây?”
“Sắp rồi” Hoàng nhìn đồng hồ. “Okay, nó đã đến!”
Một tiếng còi tàu kêu inh ỏi, mặt đất rung lên dữ dội. Nơi cuối con đường xuất hiện một tia sáng. Con tàu tốc hành màu đen xuất hiện và dừng trước Trạm Ga. Ánh sáng của những toa tàu xóa đi màn đêm. Nhìn vào thấy lác đác vài người đang ngồi nhìn ra cửa sổ.
“Cho anh được giới thiệu, phương tiện giao thông của các Học Viện. Tàu tốc hành dành riêng cho Thức Giả” Hoàng nói. “Nó hoàn toàn miễn phí đó!”