Chương 1: Thức dậy trên chuyến xe buýt
Một ngày cực kỳ tồi tệ đối với Quang, ít ra là cậu cho là vậy
Cậu thức dậy trong một chuyến xe buýt tham quan của trường, với ký ức đang còn mông lung, cậu tự hỏi tại sao lại có thể nhớ được đây là chuyến xe buýt của trường!
Xung quanh cậu là những gương mặt xa lạ, cậu đang tự nhủ là bản thân có lên nhầm chuyến xe buýt không. TÊ! Một cơn buốt não thoáng qua, Quang nhăn mặt ôm lấy đầu của mình.
“Chuyện gì vậy Quang?” Một giọng nói nhẹ nhàng bên cạnh cậu vang lên
Cơn buốt não đi qua, Quang quay sang nhìn người ngồi cạnh mình. Đó là một cô gái tầm 17-18 tuổi, mái tóc đen dài ngang vai, khuôn mặt tròn với sống mũi cao, đôi mắt đen láy nhìn Quang, cô mặc một chiếc quần jean đã bạc màu, đi đôi giày thể thao Thượng Đình, không hiểu tại sao một cô gái có thể đi đôi giày thể thao được, chiếc áo phông màu xanh lam nhạt nằm trong chiếc áo khoác mỏng. Cô trang điểm nhẹ, thật xinh, Quang nghĩ
“ Nào nào, mấy tên nhóc con, chuẩn bị đồ đạc đi!” Hướng dẫn viên du lịch quát mấy học sinh đang chạy lung tung trên xe. Hướng dẫn viên là một anh chàng khá là đô con, cao tầm 1m8 1m9 với nước da hơi sẫm, chắc tại đi lại dưới anh nắng nhiều, mái tóc đen được húi cua, trông anh ta giống một người lính hơn là một hướng dẫn viên du lịch. Anh ta ngậm một que tăm nhỏ, đôi lúc anh ta liếc nhìn điện thoại của mình
“ CMN mày bỏ ngay cái ý định lấy xẻng của tao đi Hải!”
“ Mày cần xẻng làm quái gì hả thằng ất ơ”
Ghế phía trên Quang có hai học sinh chơi đấu trường chân lý, hình như họ hơi nhập tâm và quên rằng đang ở trên xe buýt
“Trật tự nào!” Anh hướng dẫn viên nói, anh ta nhìn về phía của Quang, vẻ mặt cau có
Quang nhận ra anh ta hình như biết bản thân cậu, hoặc anh ta đang khó hiểu với sự xuất hiện bất thình lình của một sinh vật sống mà mọi người vẫn tỏ ra bình thường. Sau đó anh ta quay ra chỗ phụ xe và xem đồng hồ.
“Chúng ta đang đi đâu?” Quang quay sang cô gái bên cạnh cậu “Có phải tớ ngồi nhầm xe không?” Quang vẫn chưa để ý rằng cô gái vừa kêu tên cậu lúc nãy
“Chúng ta đang đi đến biển Bãi Cháy ở Hạ Long, mà sao cậu lại cho rằng cậu ngồi nhầm xe?” Cô gái ngồi bên cạnh Quang nói
“Không phải mỗi ông nhầm xe đâu, mà cả Thúy Anh nữa, một bộ đôi lạc đường của năm” Một thanh niên ngồi phía trên Quang quay đầu xuống nói. Cậu ta có mái tóc đen hơi xoăn, khuôn mặt trắng trẻo với nụ cười tinh nghịch trên môi. Tay cậu ta vẫn đang cầm điện thoại và chơi trò chơi đấu trường chân lý.
“Sao cậu không ngậm miệng và chơi cái trò chơi nhân phẩm của cậu đi” Thủy Anh nói, cô lại quay sang Quang với vẻ mặt lo lắng, Quang bắt gặp một sự khó hiểu nơi ánh mắt của cô
“ Mình không nhớ gì cả….. Tại sao mình lại ở đây…..” Quang lẩm bẩm
“Ồ! Ông còn nợ tôi 50 nghìn tiền mua đồ dùng học tập đó Quang” Hải nói
“ Bớt xạo đi Hải”
“………”
“Tớ không quen các cậu….. chắc chắn…..” Quang khẳng định, cậu không thể nhớ được tại sao cậu lại ngồi trên chuyến xe buýt này, kí ức của cậu hoàn toàn trống rỗng, như có một thế lực gì đã tẩy não và sút cậu vào cái câu chuyện chết tiệt này.
“Sao ông lại có thể quên thằng bạn nối khố của mình được, ông làm con trym(Tim) tôi đau nhói đó Quang” Hải bấm bấm điện thoại
“Cậu thật không nhớ gì sao Quang?” Thúy Anh hỏi
“ Tớ không thể nhớ được gì cả! Tại sao tớ lại ở đây?”
“Đến nơi rồi” Hướng dẫn viên du lịch hô to, tất cả mọi người bắt đầu đi xuống xe buýt
“Đi thôi” Hải cất điện thoại đi, cậu với tay lên phía trên để lấy cái balo nặng ục ịch của mình.
Ba người xuống khỏi xe buýt. Trước mặt Quang là bờ biểm Bãi Cháy, những cơn gió biển thổi vào mang vị mặn của biển cả. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu tỏa cuối chân trời. Lác đác vài người đang chạy bộ buổi chiều trên vỉa hè. Một cảm giác hoài niệm. Quang kiểm tra lại balo của mình, ngoài đống quần áo ra thì chẳng có thứ gì khác cả
“Mọi người tập trung thành nhóm ba đến bốn người, cẩn thận kẻo đi lạc” Hướng dẫn viên du lịch nói. Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi dẫn cả lớp đến khách sạn mà trường Quang đặt trước “Mọi người lên cất đồ đạc rồi xuống đại sảnh để đi ăn, tối nay trường có tổ chức một hoạt động nhỏ ở bãi biển”
“Ông thật không nhớ gì sao?” Hải đi sát lại gần Quang “ Không phải là một trò đùa chứ?”
“Tôi không thể nhớ được thật. Tôi không rõ tại sao mình lại ở đây nữa” Quang gõ gõ đầu của cậu
“Ông có muốn vào lớp lấy lại trí nhớ cấp tốc không? Yên tâm, học phí rẻ lắm”
“Tôi không đùa đâu”
“Để xem nào! Có kỉ niệm gì để khơi dậy cái đống ký ức trong bộ não cũ kỹ của ông không đây” Hải lẩm bẩm. “À đúng rồi, ông còn nhớ vụ xem trộm nhà vệ sinh nữ không?”
“………”
“Đùa thôi mà! Để xem, ông với tôi đang là học sinh trường THPT XXX. Chúng ta đã thi đại học xong và đang chờ kết quả, nhà trường tổ chức buổi đi chơi ngoại khóa cho chúng ta. Tôi với ông là bạn nối khố từ bé, chúng ta đã học từ mẫu giáo cho đến giờ ….. ” Hải liệt kê đống sự kiện của cả hai ra
“Thế ông có biết nhà tôi ở đâu không?”
“Nó ở ……” Hải cau mày. “Hình như ông chưa cho tôi biết địa chỉ thì phải. Là nhỉ!”
“Tôi không nhớ gì cả. Tôi còn chẳng nhớ được ai trong xe buýt. Thứ duy nhất tôi nhớ được là mình đang ở trên chiếc xe buýt của trường. Thật khó hiểu”
“Ý của ông là ông đột nhiên xuất hiện trong chiếc xe buýt”Hải hỏi. “Và mọi người bị một thế lực thần bí nào đó tạo ra một ký ức giả về ông sao?”
Một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu Quang. Đó chắc chắn là điều mà mình đang nghĩ
Nghe có vẻ điên rồ. Mọi người trong xe buýt đều tỏ ra bình thường trước sự xuất hiện đột ngột của Quang như thể cậu là một cá thể trong lớp vậy. Trừ anh hướng dẫn viên du lịch ra, có vẻ anh ta đã phát hiện ra sự xuất hiện trái phép của cậu.
Sau khi ăn tối xong mọi người đi ra bãi biển nơi nhà trường tổ chức sự kiện vui chơi cho học sinh. Lớp 12 của trường cũng không nhiều học sinh lắm, khoảng tầm 200 đến 300 học sinh, nói thì ít nhưng khi tập hợp lại thì thấy đông như một đội quân nổi loạn vô tổ chức vậy.
Nhà trường tổ chức những trò chơi đồng đội khá là thú vị như: Kéo co, bóng chuyền, đuổi bắt, bịt mắt đập bóng,…. Sau một hồi vật lội với đống trò chơi thì Quang cũng thoát khỏi vòng tay “âu yếm” của mấy bạn học trong lớp.
Quang tiến về phía anh hướng dẫn viên, người đang đứng ở gần bờ biển và nghịch điện thoại.
“Mục đích của chú em là gì?” Anh hướng dẫn viên du lịch nói, có vẻ anh ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Quang, anh ta cất điện thoại của mình đi
“Mục đích?” Quang ngẩn người, anh hướng dẫn viên du lịch đang hỏi điều gì? Quang nghĩ
“Đừng giỡn với anh, chú em làm gì ở đây, và tại sao chú lại làm xáo trộn công việc của anh?” Anh hướng dẫn viên du lịch nói
“Ý anh là ….?” Quang nói
Anh hướng dẫn viên khịt mũi “Anh có danh sách lớp, tại sao chú em lại tự dưng xuất hiện vào ngày hôm nay?”
Quang cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Ít nhất cậu cũng không bị điên. Cậu tưởng rằng tất cả mọi người đều cảm thấy bình thường trước sự “hiện diện” của cậu chứ. “Là như vầy, em không biết tại sao em lại có mặt ở đây. Em tỉnh dậy và thấy mình ở trên chuyến xe buýt của trường. Mọi ký ức của em đều trống rỗng.”
“Anh biết rồi” Anh hướng dẫn viên du lịch nói “Anh vẫn chưa giới thiệu nhỉ. Anh tên là Nguyễn Văn Bảo, anh là người phụ trách ở đây”
“Anh biết lý do tại sao em xuất hiện ở đây không?” Quang hỏi, cậu cần biết lý do tại sao bản thân mình lại xuất hiện ở chỗ này trong tình trạng không có một tí ký ức nào cả.
“Anh cũng không rõ, nhưng ít ra chú em không phải kẻ thù!” Bảo nói “Sự xuất hiện của chú em là cho sự sắp xếp của anh bị đảo lộn, giờ anh phải bảo vệ hai người chứ không còn là một nữa!”
“Ý của anh là gì? Kẻ thù là sao? ”
“Sáng qua,” Bảo nói. “Anh nhận được lệnh của cấp trên là phải đến để đưa một người trong nhóm về. Anh cũng không để ý nhiều, nhưng sáng nay sự xuất hiện đột ngột của chú em là anh hơi khó hiểu, chú em có mùi của Thức Giả như người kia và anh chưa được nhận một tí thông báo nào về điều này cả!”
“Thức Giả?” Quang ngẩn người
“Đội ứng cứu sẽ đến sớm thôi, đến lúc về học viện ta sẽ hỏi cấp trên xem sao. Trong thời gian này thì chú em đừng có rời khỏi tầm nhìn của anh, anh không thể một lúc cùng trông hai người đâu” Bảo nói, anh ta lại lấy điện thoại trong túi ra, có vẻ anh ta nhận được một tin nhắn của ai đó. Anh ta chạy đến chỗ phía nhóm của Hải, có vẻ anh ta phát hiện ra điều khác thường gì đó.
Quang ngẩn người ra, cậu đang load lại não xem não mình còn hoạt động hay không. Hình như có ai đó đang kéo tay cậu
“Đang làm gì đó” Một giọng nói quen thuộc vang lên
May quá, ít ra nó còn hoạt động. Quang tập trung lại, người đang kéo tay cậu là Thúy Anh
“Ra chỗ này với mình được không?” Thúy Anh kéo Quang đi một nơi.
Quang chạy theo sao Thúy Anh, càng lúc càng ít người. Khi Thúy Anh dừng lại thì xung quang cũng đã không một bóng người.
Tiếng sóng vỗ dạt dào, gió biển mang theo vị mặn nhảy múa trên những cồn cát. Những vì tinh tú đang tỏa sáng trên bầu trời đêm. Ánh trăng như ẩn như hiện dưới những đám mây. Không khí này có vẻ hơi lãng mạn, Quang nghĩ
“ Quang à… Thật ra ….. thật ra …. Mình muốn”
Thúy Anh ấp úng, biểu hiện của cô như sắp tỏ tình với cậu vậy, Quang nghĩ. Chả nhẽ cậu sẽ được nhận một lời tỏ tình ở đây sao?
“Ừm” Cổ họng Quang hơi khô, không khí có vẻ khá là lúng túng.
“ Mình muốn …. Mình muốn ….. Ăn thịt cậu!....”
Hả??????