Thập Quận Chúa tu vi đạt đến Hoàng cực cảnh trung kỳ đem mâm đá nặng hai trăm cân giơ lên, đánh ra xa bảy mét, đáng tiếc nàng không cách nào đem mâm đá ba trăm cân giơ lên sau cùng chỉ có thể bỏ cuộc .
Thập nhất Quận Chúa cũng đồng dạng đạt đến Hoàng cực cảnh trung kỳ ,cũng đem mâm đá hai trăm cân giơ lên đánh ra xa sáu mét, nhưng là suy đến cùng Thập nhất quận chúa tuổi tác so với Thập quận chúa nhỏ hơn bốn tuổi ,tổng hợp lại đánh giá thập nhất quận chúa biểu hiện càng ưu tú hơn.
Phía trước ba vị Quận Chúa tuổi tác đều nhỏ hơn mười bốn tuổi ,hơn nữa đều là nữ tử ,về mặt sức mạnh nếu so sánh với nam tử thì yếu hơn một chút, do đó tối đa chỉ có thể giơ lên mâm đá nặng hai trăm cân.
Tiếp đó mới thật sự là thiên tài đọ sức.
Lâm Nính San năm nay mười lăm tuổi ngoại trừ ba vị quận chúa nhỏ tuổi ,tuổi của nàng nhỏ nhất cho nên trở thành thiên tài trẻ tuổi tiếp theo đi vào võ trường.
Nàng bỏ qua chín khối mâm đá phía trước, đi tới khối mâm đá thứ mười.
Khối mâm đá thứ mười ,đường kính đạt đến ba mé, nặng đến một ngàn cân. Lâm Nính San vận chuyển chân khí trong cơ thể cuộn trào chỉ dùng một tay chế trụ mâm đá to lớn so với thân thể.
Nàng nhẹ nhàng đem mâm đá ngàn cân nâng qua đỉnh đầu, người bình thường căn bản là không có cách tưởng tượng ,nữ tử thân thể mềm mại ,mảnh khảnh lại có thể có lực lượng đáng sợ như thế.
Nàng mới mười lăm tuổi thôi .Năm ngón tay Lâm Nính San lắc một cái mâm đá nặng ngàn cân lập tức theo lòng bàn tay bay ra ngoài rơi xuống mặt đất cách xa mười lăm mét, trên mặt đất đập ra một cái hố khổng lồ .
-Trời! Thật lợi hại ,Lâm gia lại có thêm một vị thiên tài!
Chỉ là một nữ tử mà thôi, nhục thân vô pháp so sánh cùng nam tử, lại có thể một tay giơ lên mâm đá nặng ngàn cân không biết tu vi của nàng đã đạt đến trình độ nào .
Vân Võ Quận Vương ngồi ở phía trên cũng lộ ra một tia thần sắc sợ hãi than :
-Đây là thiếu nữ thiên tài nhà ai ?thiên phú như vậy cho dù cùng Cửu Quận Chúa so sánh chỉ sợ cũng không kém lắm!
Vương hậu đối với biểu hiện của Lâm Nính San hết sức hài lòng cười nói:
-Đại vương! Nàng chính là nữ nhi Lâm gia gia chủ tên là Lâm Nính San. Thần thiếp biết được nàng hết sức ưu tú, có ý muốn để cho nàng cùng Thất vương tử đính hôn ,kết thành phu phụ.
-Nguyên lai là tiểu nha đầu kia, bản Vương đối với nàng ngược lại có một chút ấn tượng, lấy thiên tư cùng gia cảnh của nàng rất xứng đôi với Thất nhi.
Vân Võ Quận Vương hơi hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt hướng về Trương Nhược Trần đứng dưới võ trường lại nói:
-Bất quá bản vương nhớ kỹ, nàng khi còn bé cùng Cửu nhi chơi rất thân, bọn họ lại là biểu huynh muội, coi là thanh mai trúc mã.
-Lúc trước bản Vương vẫn cùng Lâm gia lão gia tử thương lượng qua tính cho bọn họ một mối hôn sự, đáng tiếc phát sinh sự kiện ba năm trước đây, sự tình đính hôn liền không giải quyết được.
Vương hậu cười nói :
-Đại vương hồ đồ rồi! Lấy thiên phú bây giờ của Lâm Nính San làm sao có thể để ý Cửu vương tử ,hai người bọn họ đã không phải là người của một thế giới ,tương lai chênh lệch chỉ có thể càng ngày càng lớn.
Lấy thiên phú của nàng cho dù làm trắc phi cho Thất vương tử tin tưởng nàng cũng sẽ nguyện ý .Lâm gia cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội lấy lòng Thắt vương tử.
Vân Võ Quận Vương cũng khẽ gật đầu, không phải không thừa nhận thiên phú của Cửu vương tử , xác thực còn kém rất xa Lâm Nính San, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Tại giới võ đạo nam mạnh nữ yếu kết hợp thập phần thường gặp, thế nhưng nữ cường nam yếu kết hợp nếu là chênh lệch quá lớn vô luận là đối với nhà trai hay là đối với nhà gái đều tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Tiếp theo đi vào võ trường kiểm tra sức mạnh chính là Trương Nhược Trần.
-Cửu đệ! Ngươi cũng phải cẩn thận chớ bị bàn đá ép gãy eo.
Đứng ở một bên Bát vương tử đứng ở một bên, ánh mắt âm lãnh nở nụ cười.
Bên ngoài, một vương tộc ra vẻ châm biếm nói :
-Cửu vương tử tham gia khảo hạch cuối năm chính là tự rước lấy nhục, thời gian ba tháng quá ngắn ngủi muốn hoàn thành tẩy tủy trùng mạch đều rất khó, muốn đem bàn đá năm mươi cân giơ lên hầu như là không thể được. Tiểu Quận Chúa mới sáu tuổi liền giơ lên bàn đá năm mươi cân ,Cửu vương tử hiện tại đã mười sáu tuổi, không cần đóan cũng biết hắn khẳng định nâng không nổi bàn đá ,đây mới thật sự là mất mặt, không muốn mất mặt hắn liền không nên tham gia khảo hạch cuối năm.
Trương Nhược trần căn bản không để ý tới những tiếng bàn luận kia, ánh mắt vô cùng bình tĩnh không có chút rung động nào, hướng về chính giữa võ trường đi đến, thời điểm Trương Nhược Trần đi tới chính là lúc Lâm Nính San trở lại.
Dịch:Akay85