Bình thường làm chuyện tốt chẳng khó tí nào, bây giờ muốn chủ động làm việc tốt thì lại khó khăn đến mức kỳ lạ, hắn thở dài một tiếng quyết định về nhà trước rồi tính sau, trời cũng sắp tối rồi còn đâu. Không về nhà trước bảy giờ tối thì chắc chắn sẽ bị mẹ kế của hắn ta cằn nhằn cả một buổi tối mất, dù sao hắn cũng chỉ về nhà một bữa duy nhất trong tuần nên phải đúng giờ.
Vừa đúng bảy giờ tối thì hắn ta về đến nhà, con đường vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, hắn không muốn đi tới đây nhiều bởi hắn sẽ nhớ lại những kỷ niệm lúc cha mẹ của hắn vẫn còn sống. Mỗi lần như vậy lòng hắn lại nhói đau nên hắn ít khi về nhà cũng vì lý do này, huống gì trong nhà thực sự hắn cũng chẳng thân thiết với hai nàng cho lắm, hai nữ nhân trong nhà đối với hắn đến giờ vẫn còn có chút ít xa lạ.
Nói đế mẹ kế của hắn là Lý Nhã Lan thì thực sự nàng chưa bao giờ là người nhà của hắn cả, cha hắn cùng nàng ta tới với nhau cũng chẳng phải là họ yêu đương gì cả. Tất cả đều do một thỏa thuận giữa hai người mà thôi, cha hắn nhận của nàng mười triệu đổi lại phải kết hôn với nàng ta.
Lý Nhã Lan hai mẹ con tới từ Thanh Long Đế Quốc, thế nên trừ khi nàng kết hôn với một nam nhân ở Huyền Vũ Đế Quốc thì mới trở thành công dân của đế quốc. Cưới nhau về xong thì hai cha con Thiên Tiếu sống riêng phần mình, hai mẹ con nàng sống riêng phần họ, hiện tại nàng quan tâm hắn chỉ vì ơn nghĩa với cha của hắn thôi.
Thiên Tiếu đi vào nhà gặp Lý Nhã Lan liền chào:
“Nhã Lan tỷ ta về rồi.”
Lý Nhã Lan và Lý Nhã Kỳ đã bắt đầu nhậu nhẹt rồi, hai mẹ con nhà này đều rất thích uống bia, lần nào hắn về cũng thấy hai người đang uống bia với nhau một cách hăng say. Thật sự chẳng thể hiểu nổi bọn họ nghĩ cái gì trong đầu nữa, hai cô gái ngày nào cũng nhậu với nhau, lon bia thì vứt lung tung, bát đĩa thì chất thành núi không rửa.
Trong mắt người ngoài thì hai bọn họ chính là hai cái siêu cấp đại mỹ nhân, được ở chung với họ khiến cho bất cứ ai cũng hâm mộ hắn ta. Có điều thực sự phải ở trong nhà này thì mới biết được lý do tại sao hắn phải chạy qua La gia ở cả tuần mới về nhà một lần, tất cả đều có lý do của nó.
Lý Nhã Kỳ nhìn thấy hắn dơ lên lon bia cười to:
“Đại ca làm một ly không?”
Cô bé này chỉ mới mười sáu tuổi thế nhưng tửu lượng đã quỷ khóc thần sầu rồi, nàng cũng giống y chang mẹ nàng, gương mặt dễ thương như thiên sứ, đôi mắt to tròn, sống mũi cao cao, bờ mi hai mí dài dài cong vút, đôi mắt sáng như sao. Cả hai người giống nhau như đúc, không ai có thể tin được hai người bọn họ là mẹ con, nhìn cứ như chị em sinh đôi vậy.
Ngoài cảnh vật gợi nhớ ký ức buồn, trong nhà toàn người lười thì còn do bọn họ ăn mặc quá mức thoải mái, như lúc này cả hai chỉ mặc chiếc áo phông. Đi từ ngoài vào còn nhìn thấy cả quần chíp của cả hai, cả hai chỗ nào cần to đều thì đều thuộc hàng ngoại cỡ, hắn có nhắc nhở thì thì cũng được mấy bữa thì đâu lại vào đó.
Ở nhà là như thế nhưng người ngoài lại chẳng hề biết được sự thật, Lý Nhã Lan là một nhà văn nổi tiếng với cả triệu người hâm mộ, mỗi lần nàng ra sách thì rất nhanh chóng sẽ cháy kệ. Đó cũng chính là lý do nàng suốt ngày chỉ ăn với ngủ nhưng tu vi vẫn là Hồn Vương sơ kỳ, đơn giản thì bởi có tiền là có tất cả, nàng thực ra cũng chẳng ảnh hưởng tới hắn quá nhiều.
Người khiến cuộc sống hắn bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là muội muội Lý Nhã Kỳ, dù chỉ mười sáu tuổi nhưng đã đạt được Thất Hồn Cảnh sơ kỳ, học vượt lớp và trở thành lớp trưởng của lớp hắn. Không cần nói thì cũng có thể hiểu chuyện gì khi ngươi học cùng lớp với đứa em gái thua mình hai tuổi, đã thế còn thua kém nhiều như thế, đây chính là thảm họa, hai người đã đấu với nhau rất lâu rồi nhưng kẻ chiến bại luôn là Thiên Tiếu.
Thiên Tiếu là học sinh thiên tài, mới chỉ mười tám tuổi nhưng đã tinh thông “tứ đại binh vương chi khí” bao gồm, côn, đao, kiếm, thương, những loại khác cũng xài trên mức tốt. Không chỉ vũ khí lạnh, hắn còn từng đoạt giải khi sử dụng vũ khí nóng như súng lục, súng ngắm, đây chính là năng khiếu ai cũng phải công nhận, ngoài ra hắn còn học các Hồn Kỹ cực kỳ nhanh.
Hắn lắc đầu đừng hòng lấy tiền dụ ta, rốt cuộc có chuyện gì hắn không biết nhưng nàng không nói ra hắn sẽ không cầm tiền.
Hai người sau đó ngồi đấu mắt với nhau một hồi lâu, thế là đã rõ rồi, thái độ của em gái cho hắn biết rõ rằng tiền này cầm vào thì sẽ phải trả giá.
Thiên Tiếu cười cười:
” Mỗi lần ngươi chỉ viện trợ cho đại ca vài ba trăm, hôm nay cho 20 ngàn, nói không có chuyện gì đánh chết ta cũng không tin. Nhã Lan tỷ không có ở đây ngươi mau nói đi, nếu không nói thì ta đi ngủ đây.”
Hắn vừa đứng dậy thì nàng vội vàng chạy ra đằng sau hắn nắm vai kéo hắn ngồi xuống. Đó uống quá nhiều bia nên gương mặt của nàng có chút đỏ lên, nàng ngồi lên đùi hắn, tay quàng qua vai.
Nàng dùng giọng nũng nịu:
” Đại ca cảm thấy ta đã lớn chưa?”
Nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng hắn nuốt nước miếng một cái đáp:
“Lớn lắm.”
Lý Nhã Kỳ thì thầm vào tai hắn:
“Ta trưởng thành rồi nên muốn có chút trải nghiệm của người trưởng thành, đại ca giúp ta được không?”
Thiên Tiếu đánh một ngụm nước bọt:
“Ngươi chắc không?”