Trước khi rời khỏi cửa hàng hai người có mua thêm một số Hồn Ngọc để tăng nhanh tốc độ tu luyện của mình, Thiên Tiếu tiêu sạch chỉ để lại vài ngàn hồn nguyên đề phòng có chuyện bất trắc thôi, bản thân hắn cũng không cần tiền nhiều làm gì cả, tu luyện tốt sau này sẽ có nhiều tiền hơn.
Hôm nay là chủ nhật rồi, hắn ngày mai phải đi học thế nên bắt buộc phải về, nếu không thì chẳng có đồng phục để mặc đi tới trường. Dù cho quyết tâm mặc một bộ đồ một tuần thì ít nhất cũng phải quay về nhà một lần, đây chính là giao ước của hắn ta với mẹ kế Lý Nhã Lan.
Có điều hắn cũng không tính đi về nhà luôn, hắn ta đi gửi xe ở La gia còn bản thân đi bộ về nhà, đi được một đoạn thì hắn ta quyết định mở lời trước.
“Ngươi không có tên sao?”
Mỗi lần nói chuyện không có cách xưng hô rõ ràng thế nên hơi kỳ lạ một chút, không biết Tinh Linh có linh trí cao cấp thì liệu có biết tự đặt tên cho mình hay không.
Tinh Linh hồi đáp:
“Nhất định phải có một cái tên hay sao?”
Thiên Tiếu không chút do dự hồi đáp:
“Đương nhiên rồi.”
Tinh Linh hỏi:
“Tại sao?”
Thiên Tiếu đáp:
“Bởi vì ngươi đã chọn dung hợp với Khí Hồn của ta, ngươi quyết định chạy trốn khỏi kẻ muốn thôn phệ ngươi, đó chính là do ngươi muốn sống. Thực ra bất cứ một sinh linh nào cũng có một cái tên, cha ta từng nói dù không còn tồn tại thì chỉ cần còn người nhớ lấy tên ngươi thì như thể ngươi vẫn tồn tại. Một người chết còn muốn có người nhớ tới mình, ngươi còn sống không có một cái tên, như vậy ngươi thật sự có cảm giác mình tồn tại sao.”
Tinh Linh rất thông minh liền hiểu ý của Thiên Tiếu, thế nhưng nó hiện tại chính là Khí Hồn, làm gì có chuyện Khí Hồn tự đặt tên cho mình.
Nó nhẹ nhàng đáp:
“Ngươi đặt tên cho ta đi?”
Thiên Tiếu đã nghĩ sẵn rồi liền nói:
“Nhờ ngươi ta mới có được Hồn Ngọc đầu tiên tốt như thế, từ mai ta gọi ngươi là Vạn Biến, sau này đạt được Hồn Sĩ ta sẽ đặt tên vũ khí của mình là Vạn Biến Hồn Kiếm.”
Vạn Biến không nghĩ quá nhiều mà đáp ứng luôn:
“Được rồi, ta tên Vạn Biến.”
Khá hài lòng hắn liền hỏi sang chuyện khác:
“Ngươi nói là để lấy được Hồn Ngọc của Vạn Biến Trùng đã dùng toàn bộ Vận Khí của mình, có thể giải thích cho ta một chút được không?”
Sau đó Thiên Tiếu được biết thêm những thứ hắn chưa từng nghe qua, hóa ra mỗi một người đều được Thiên Đạo cung cấp cho lượng vận khí nhất định. Giống như một ông chủ phát lương mỗi tháng cho công nhân vậy, đương nhiên làm tốt sẽ được tăng lương, không tốt sẽ bị giảm lương.
Lương thì ai xài ít thì chậm hết, xài nhiều thì sẽ nhanh chóng vơi đi, lúc cạn kiệt thì đương nhiên sẽ gặp phải xui xẻo, đây chính là tình trạng của Thiên Tiếu lúc này. Đương nhiên hết tiền thì có thể đi làm thêm để kiếm tiền, đây chính là việc hắn phải làm ngay lúc này.
Câu hỏi ở đây là phải làm như thế nào?
Câu trả lời chính là tìm kiếm năng lượng tâm linh, Vạn Biến chuyển thành Vận Khí và thế là hắn sẽ không còn xui xẻo nữa, thậm chí có thể tích lũy Vận Khí dư thừa để bộc phát khi cần thiết. Những khoảnh khắc quan trọng thì Vận Khí cực kỳ quan trọng, còn quan trọng đến mức nào thì nhìn vào những gì Thiên Tiếu trải qua trong ngày hôm qua tới sáng nay liền biết.
Niệm Lực, Cảm Xúc, Tín Ngưỡng Lực, Nghiệp Lực.
Niệm Lực và Nghiệp Lực đối chọi với nhau, làm chuyện tốt được người yêu quý thì sẽ có Niệm Lực, ngược lại thì lãnh về một đống Nghiệp Lực khi làm chuyện khiến người ta oán thán.
Cảm xúc thì đơn giản là cảm xúc của một sinh linh bộc phát ra, điều kiện để Vạn Biến hấp thụ là cảm xúc phải hướng tới Thiên Tiếu thì mới được. Đồng thời Vạn Biến nói rằng không thích hấp thụ Nghiệp Lực, lý do thì bởi vị của nó quá tệ, lại còn không chuyển hóa thành quá nhiều Vận Khí.
Tín Ngưỡng Lực thì cái tên đã nói lên tất cả, với trạng thái hiện tại thì làm gì có ai đi ngưỡng mộ Thiên Tiếu. Như thế nếu không muốn xui xẻo thì chỉ còn nước cố gắng làm thật nhiều việc tốt, hắn nghĩ liền làm, đi dạo vòng vòng ngoài đường xem có ai cần mình giúp hay không.
Đi lòng vòng một hồi thì hắn thấy có một người ăn xin bị cụt hai chân đang ngồi lủi thủi một chỗ trong rất đáng thương, trước mặt là một cái nón rách chứa mấy đồng tiền lẻ, chắc hẳn do mấy người khác để vào. Rờ trong túi lấy ra tờ hai mươi hồn nguyên hắn đi thẳng tới chỗ người ăn xin, giúp được một chút thì cũng coi như làm việc thiện.
Trong lúc hắn đi tới thì người ăn mày nhìn chằm chằm đồng hồ ở cửa hàng bên đường, lúc Thiên Tiếu còn cách người này chỉ khoảng năm mét thôi thì người này đột nhiên nói:
“Tan làm rồi.”
Trong ánh mắt khó hiểu của hắn thì người kia đứng dậy, hóa ra chiếc áo khoác rách tả tơi dùng để che đi đôi chân còn nguyên vẹn ở đằng sau, hai chân cụt lủng lắng đằng trước chỉ là đồ nhựa được làm tinh xảo một chút mà thôi. Người kia từ dưới gốc cây lấy ra một chiếc nhẫn đeo lên tay, khẽ kéo một cái quần áo rách rưới trên người liền biến mất, bên trong đã mặc sẵn một bộ đồ thể thao.
Đội mũ phớt, đeo kính đen một sành điệu, đeo lên tai nghe kết nối với quang não rồi chạy bộ dọc theo con đường bên hồ. Tất cả diễn ra chỉ trong không đến mười giây khiến cho Thiên Tiếu vẫn chưa ngậm được mồm lại, một cú lừa thật to.
Dùng tay vuốt ngực cho đỡ tức hắn cằn nhằn:
“May thật chút nữa là ăn phải cú lừa, thôi đi vào quán cà phê uống một cốc cái đã.”
Gần đây có một quán cà phê rất ngon, chỉ là giá cả hơi đắt thôi, thường thì sau một tuần làm việc mệt mỏi hắn sẽ đến đó vào mỗi buổi chiều. Vốn chỉ là một người bình thường nên hắn thường chỉ thưởng cho mình một bữa ăn ngon tại quán đã đủ mãn nguyện rồi, hai năm liên tục hắn cứ đến đây đúng giờ mỗi chủ nhật chưa bỏ qua bất cứ ngày nào.
Hứ hư hừ
Ngâm nga giai điệu yêu thích đi tới cửa quán thì hắn giật mình khi thấy một chiếc xe không có người lái đang trượt xuống dốc, tốc độ không nhanh nhưng với đi qua đoạn này sẽ rất dốc, không ngừng nó lại thì sẽ rất nguy hiểm. Không chút do dự hắn lấy từ bên đường hai cục gạch lớn, may sao cửa hàng gần quán cà phê đang xây lại nên mới có gạch, bằng không thì chẳng biết làm sao để chặn chiếc xe lại.
Chạy thật nhanh đặt hai viên gạch lớn vào hai bánh trước, chiếc xe dừng lại hắn liền đi vào trong quán cà phê, vị trí hắn chọn là một chiếc bàn khá rộng nằm ở trong góc. Chỗ này rất ít khi có người ngồi bởi không có cửa kính nhìn ra bên ngoài, bình thường cũng chỉ có mấy người đi một mình mới tới đây ngồi.
Phục vụ quán là một vị tỷ tỷ, thực ra nàng cũng là chủ quán luôn, có khách quen như Thiên Tiếu tới thì nàng cũng đi tới nói chuyện, cũng không có quá nhiều người trung thành với một quán trong vòng nhiều năm như thế.
Chủ quán tỷ tỷ cười nói:
"Vẫn như mọi khi chứ Thiên Tiếu"
Thiên Tiếu gật đầu:
“Vẫn như những lần trước, hôm nay ta đến trễ.”
Chủ quán hỏi han:
“Ngươi hôm nay nhiều việc vậy sao, sáng giờ chạy mấy chuyến rồi?”
Thiên Tiếu nhẹ giọng:
“Sáng nay ta đi mua Hồn Ngọc về tu luyện, sắp tới chắc không thể đi làm nhiều nữa, còn nửa năm nữa liền tốt nghiệp rồi, phải tập trung tu luyện để đỗ vào được cao cấp học viện. Ta không nghĩ sẽ đi vào được nơi nào nổi tiếng thế nhưng cũng phải đỗ cái đã, không được thì mất mặt lắm, nếu có đi làm cũng chỉ có thể tìm công việc gì ít tốn thời gian một chút.”
Dường như nhớ tới chuyện gì đó chủ quán liền lấy giấy viết ra một dãy số:
“Hôm trước tỷ đi thăm mẹ tại bệnh viện thì phát hiện bọn họ đang tuyển vị trí nhân viên chăm sóc tinh thần, công việc cũng đơn giản lại có lương khá cao. Đã thế còn rất hay được người nhà của bệnh nhân cho tiền riêng, khi nào rảnh thì tới, một tuần đi làm tối thiểu ba buổi, mỗi buổi ít nhất ba tiếng.”
Thiên Tiếu nhận lấy số điện thoại rồi cảm ơn chủ quán, hai người trò chuyện thêm một chút thì chủ quán bị gọi đi có chút việc, lúc này lại chỉ còn một mình hắn ngồi một chỗ dùng quang não lướt mạng. Uống xong cà phê, ăn xong bánh ngọt hắn liền tính tiền, số tiền vẫn y như mọi lần nên hắn đưa ra đúng như thế, nhân viên thu ngân cũng không thèm đếm lại mà cất luôn vào trong tủ tiền, hai năm ngoại trừ lần đầu tiên tới thì Thiên Tiếu chưa một lần bắt nàng thối tiền thừa.
Hắn vừa đi ra cửa vừa hỏi Vạn Biến:
“Nãy giờ ta đã nhận được chút Niệm Lực nào chưa?”
Vạn Biến có chút không vui:
“Niệm Lực chưa thấy tý nào nhưng Nghiệp Lực thì nhận được không ít.”
Vô lý !
Làm chuyện tốt mà không nhận được Niệm Lực, lý gì mà lại nhận phải Nghiệm Lực, khi vừa bước ra ngoài liền thấy chủ quán tỷ tỷ đang đứng cùng mấy người nữa hóng chuyện.
Hắn khẽ giọng hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Chủ quán thấy hắn liền nói:
“Chiếc xe bị chết máy, mấy người đàn ông thi nhau đẩy, họ muốn muộn độ dốc của con đường để cho chiếc xe di chuyển, có điều nửa tiếng đồng hồ không làm nó di chuyển chút nào. Vừa nãy có người đi kiểm tra thì phát hiện không biết người nào mang gạch chặn ở hai bánh trước, đã thế trên một viên còn có mảnh thép uốn nên đã đâm lủng một bánh rồi, không biết ai mà ác thế không biết, bắt được phải đánh cho một trận đúng không Thiên Tiếu.”
Nàng quay qua nhìn hắn thì làm gì còn Thiên Tiếu nào nữa.