Chương 17: Kế Hoạch Của Thiên Tiếu

Cướp lấy nàng

Thiên Tiếu có thêm một mục tiêu nữa trong cuộc sống của mình, lý do hắn đặt ra mục tiêu này cũng đủ để thuyết phục chính hắn.

Lâm gia lúc này rất ghê gớm hắn không phản đối, Lâm Hạ tồi tệ nhưng ưu điểm quả thật cũng không thiếu, giàu có, con thị trưởng, tu vi Hồn Vương Hậu Kỳ đủ để làm vô số người ao ước.

Hắn hiện tại chỉ là một thằng học sinh cao trung chật vật khảo hạch để cho Lâm Hạ đánh giá, chuyện này nghe rất chói tai nhưng đây là sự thật, muốn hay không thì hắn cũng phải nhìn vào một cách trực diện.

Hồn Vương, tiền tài, quyền lực.

Thế nhưng kẻ thù của hắn tu vi cỡ nào, mấy cái Hồn Vương cũng không xử lý được thì nói gì tới trả thù cho cha mẹ.Trong đầu hắn nhảy ra suy nghĩ như thế cũng bởi vì một câu chuyện về một danh nhân mà trước kia cha hắn hay kể cho hắn nghe trước khi đi ngủ, hồi nhỏ không quá quan tâm nhưng hiện tại từng câu từng chữ lại hiện ra rõ ràng.

Hắn lâm vào hồi ức về câu chuyện của cha.

Tạ Long hiền từ ngồi ở đầu giường khẽ giọng:

“Ngày xửa ngày xưa có hai người bạn cùng nhau tu luyện, dù rất nghèo khổ nhưng ước muốn của cả hai là có thể vào trong triều làm quan và tạo phúc cho dân chúng.

Một người sau đó chỉ chăm chăm tập luyện mỗi ngày, kẻ còn lại quyết định bỏ thời gian cùng gia đình vào rừng để đi săn, đố con ai là người trước tiên vào triều làm quan?”

Lúc đó thơ ngây hắn liền đáp:

“Đương nhiên là người chăm chỉ luyện tập rồi.”

Tạ Long xoa đầu hắn cười đáp:

“Thực ra người cùng gia đình đi săn mới là người thành công trở thành quan, hắn vì chịu khó đi săn lên kiếm ra tiền, có thêm tài nguyên tu luyện, về sau có tiền để theo thương đội tới Long Thành.

Sau đó hắn lại trở thành một người lính chứ không thi vào học viện ngay, nhưng cũng nhờ thế hắn vừa có chỗ luyện tập miễn phí, lại còn có thêm tiền để năm sau xin vào học viện cao cấp học.

Nhờ có chuẩn bị từ trước trong quá trình theo học hắn chẳng phải lo đến tiền bạc, cũng chẳng bị ai dụ dỗ cả.

Hắn cưới lấy một người vợ, mấy cái tiểu thϊế͙p͙, sinh ra một đàn con.

Lên triều rồi về nhà chẳng bị ảnh hưởng bất cứ cái gì, trong mắt hắn chỉ có gia đình và dân chúng, sau này hắn trở thành Tể Tướng vĩ đại nhất Thanh Long Đế Quốc.”

Người này tên là Trùng Dương, sau này lớn lên Thiên Tiếu đã thứ tìm kiếm tên thần tượng của cha.

Thiên Tiếu nhỏ bé hỏi:

“ Thế còn người bạn kia thì sao vậy cha?”

Tạ Long mỉm cười nói:

“Người kia năm đầu tiên liền muốn đi lên Long Thành nhưng nào có dễ dàng như thế, hắn đi một mình bị thổ phỉ cướp sạch, vẫn kiên trì nhưng ở trong rừng rậm thì làm sao thiếu yêu thú.

Nhiều lần trọng thương kiến hắn mất tất hai năm để đi con đường bạn mình đi một tháng, cuối cùng hắn cũng vào được học viện cao cấp, nhưng vào học trong người chẳng có một xu cuối cùng bị người ta dùng kim tiền ảnh hưởng trở thành chó săn cho nhà giàu.”

Thiên Tiếu khó hiểu:

“Tại sao hắn không tiếp tục kiên trì vậy cha, kiên trì thì có thể trở thành quan tốt rồi.”

Tạ Long cười to:

“Thời gian ở trong các cao cấp học viện chỉ có bảy năm thôi, không thể trở thành Hồn Vương liền sẽ bị đuổi học, lúc đó thì làm sao có thể làm quan.

Hắn chính vì kiên trì trở thành quan thế nên mới lầm đường lạc lối.”

Bài học rút ra ở đây đó là đích đến nhắm tới có thể thật là xa, giống như một đứa trẻ có thể mơ ước làm điều vĩ đại vậy, nhưng mấy người có thể đạt được giấc mơ thủa bé của mình.

Muốn đạt được thành tựu thì phải biết đặt ra những mục tiêu nhỏ, hoàn thành những điều nhỏ bé đó rồi hẵng nghĩ tới những thứ lớn lao, nếu không rất có thể sẽ bị lạc khi đi trêи con đường dài.

Về sau hắn đọc trêи mạng thì Trùng Dương có từng giải thích về những việc mình làm, cách sống của hắn là do chính hắn nhìn ra nhờ những người dân du mục ở nơi hắn sinh sống.

Bọn họ thường sẽ di chuyển qua rất nhiều nơi để tới chỗ phù hợp, thế nhưng chặng đường thường rất dài, hắn cũng từng nghĩ sao không kiên trì đi thẳng một đường thì có phải nhanh hơn không.

Một người du mục có học thức đi qua ngôi làng nghèo khó của Trùng Dương đã dạy hắn một bài học nói cho hắn như thế này:

“Trêи mặt đất không phải khi nào cũng có cỏ xanh, rất ít chỗ có được sông suối, đi thẳng một đường có thể rất nhanh nhưng ai chịu nổi, lúc không có nước nhóc tính làm sao, thiếu đồ ăn dự trữ phải làm thế nào, bệnh tật giữa đường không có thuốc phải làm sao.

Chúng ta dừng lại sinh sống chỗ khác một thời gian để thỏa mãn tất cả mọi thứ cần thiết, sau đó lúc có đủ thứ mình cần rồi thì tiếp tục di chuyển tới nơi mình muốn.”

Trùng Dương lãnh hội được nên hắn đặt ra cột mốc rồi hoàn thành những cột mốc mình đề ra.

Kiếm được tiền cho bản thân tới Long Thành và dư tiền cho gia đình.

Phải kiếm được tiền và luyện tập thật tốt, có tiền rồi vào học viện hắn sẽ chỉ cần tu luyện thôi.

Làm quan chỉ cần chuyện tâm thấu hiểu dân chúng, tạo phúc cho thiên hạ, chức quan lên nhanh hay chậm không quan trọng.

Yên bề gia thất cho cha mẹ già yên tâm, chỉ có an cư rồi thì mới lạc nghiệp được thôi.

Người bạn kia thì vào học nhưng không chuẩn bị trước, tiền đâu để hắn duy trì việc học, chỉ có thể nhận tiền từ đám người quyền quý.

Có vay ắt có trả, trả tiền sau đó thì không phải đơn giản chỉ là tiền mà còn là lý tưởng của hắn ta.

Một đứa trẻ như Thiên Tiếu làm sao hiểu được những ẩn ý trong câu chuyện của cha mình, mãi về sau hắn mới hiểu được những gì ẩn sâu trong đó.

Khi đã đặt ra một đích đến ở cực kỳ xa thì đừng chỉ tập trung vào một mình nó, phải biết chia nhỏ nó ra để hoàn thành từng chút một, tạo động lực để mình bước tiếp từng chút một.

Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, thỏa mãn mọi nhu cầu có thể ảnh hưởng tới bước tiến của bản thân.

Ngoài ước mơ thì ai cũng còn cuộc sống, cơm áo gạo tiền, vô vàn các mối quan hệ, các chuyện xảy ra có thể cắt đứt con đường đi tới cái đích mà bản thân đặt ra.

Chính vì thế Thiên Tiếu bắt chước Trùng Dương, hắn tạo ra một kế hoạch với từng bước nhỏ để trả thù thành công.

Cố gắng tìm cách để lọt vào 105 người mạnh nhất.

Vượt qua Thăng Thiên Đài để đi vào trong Thiên Hồn học viện.

Vào được Thiên Hồn học viện thì cố gắng điều tra, không được thì phải ẩn mình cố gắng tu luyện, thực lực cao rồi tiếp tục điều tra.

Khi tốt nghiệp phải làm một công việc tiếp xúc với quyền lực để có thêm khả năng điều tra.

Yên bề gia thất để nếu hắn xảy ra chuyện gì thì Tạ gia cũng không bị tuyệt hậu.

Tiếp tục tu luyện để tu vi đủ cao rồi mới đi trả thù.

Trước kia hắn nghĩ đới tốt nghiệp cao cấp học viện rồi mới đi tìm vợ, nhưng nay có sẵn một nữ nhân có quan hệ với mình rồi, thay vì đi tìm mất công thì hắn sẽ đập chậu cướp hoa cho nhanh.

Bản thân hắn cũng không nghĩ mình được nhiều nữ nhân thích, tính cách của hắn không thích tiếp xúc với người khác quá nhiều, thật khó để tưởng tượng hắn có thể cưa cẩm được cô gái nào đẹp như Họa Thiên Hậu.

Vấn đề duy nhất lúc này là nhét việc này vào đâu thì hợp lý, nếu đợi tốt nghiệp xong thì nhỡ Lâm Hạ đột nhiên đổi tính thì sao, lúc đó coi như hắn hết cơ hội.

Còn muốn sớm thì thực lực chưa đủ, đấu với Lâm gia chưa được là một chuyện, thực lực yếu hơn cả nàng ấy thì ngại lắm.

Nam nhân nào cũng muốn bảo vệ được nữ nhân của mình, hắn ta thì bây giờ thì còn chẳng đánh lại muội muội và bạn thân chứ đừng nói Họa Thiên Hậu.

Hắn thở dài một tiếng khiến cho Lý Nhã Kỳ và La Mỹ Nhân nhíu mày lại, đặc biệt là Lý Nhã Kỳ trong lòng rất lo lắng, từ tối hôm qua đến giờ hắn ta rất lạ, nàng chưa từng thấy hắn ta như vậy bao giờ.

Nàng gắt giọng:

“Có chuyện gì ngươi nói ra xem nào.”

Hắn chỉ hơi cười:

“Ta đặt ra mục tiêu cao hơn nên có chút lo lắng thôi chứ có gì đâu.”

Ở trêи đài cao Lâm Thao to giọng:

“Khai mạc kết thúc, chúng ta sẽ bắt đầu nội dung đầu tiên, giống như mọi năm sẽ là kiểm tra tu vi, các học sinh của Hắc Hạ cao trung chuẩn bị.

Kiểm tra theo thứ hạng của lần kiểm tra chiến đấu trước đó, tất cả chuẩn bị sẵn sàng khi gọi tên liền có mặt.”

.