Chương 16: Bạn Tình

Họa Thiên Hậu nhìn vẻ mặt đắc ý của Thiên Tiếu thì thừa biết hắn nghĩ cái gì, đẩy hắn vào bờ tường nàng lấy tay nâng nhẹ cằm của hắn, tình cảnh này đối với hắn thì có chút xấu hổ.

Sự thật thì nàng ta thật sự rất cao, một mét bảy như hắn vẫn còn thua nàng một khúc, bây giờ hắn như là phái yếu trong phim vậy, cả người đều bối rối.

“Chàng trai trẻ, ngươi hơi tự mãn đấy.”

Đồng tử của nàng phía sâu bên trong có chút hồng quang, ánh mắt của Thiên Tiếu thì có chút dại ra.

Bỗng nhiên có một tấm bảng giống như bảng nhắn tin của quang não hiện lên.

“Có người sử dụng mị hoặc lên người, kϊƈɦ hoạt huyết mạch để chống lại hay không?”

Thiên Tiếu tu vi thua thảm hại, kϊƈɦ hoạt huyết mạch làm cái gì cho tốn điểm Vận Khí, nàng muốn làm hại hắn thì chỉ cần lấy Khí Hồn quạt một cái, với tử vi của nàng thì hắn sẽ thành hạt bụi trong chớp mắt.

Tâm trí mụ mị hắn liền đưa tay quàng lấy eo của nàng, hôn lên đôi mềm mại của nàng, nàng thì chỉ run rẩy một chút nhưng cũng không chống cự lại.

Hai người cuồng nhiệt lao vào nhau giống như ngày hôm trước, lần này Thiên Tiếu tỉnh táo hơn lần trước rất nhiều, thực ra vào trận khoảng một lúc thì hắn hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mị hoặc rồi.

Có điều đứng trước một mỹ nhân như Họa Thiên Hậu mà còn bình tĩnh kéo quần đứng lên được quả thật là chuyện phi lý, một kẻ nếm qua trái ngọt một lần như hắn rồi thì làm sao chịu nổi.

Càng tỉnh táo hắn càng dẻo dai, với lại lần này chẳng có Lâm Hạ nào cản được hắn cả, hai người thỏa mãn thì mới dừng lại.

Hai người mặc lại trang phục đoàng hoàng thì hắn không kiềm chế được hỏi:

“Tại sao?”

Nàng cười hỏi:

“Ngươi muốn biết cái gì? Tại sao ta lại làm chuyện này với ngươi, còn không chỉ một lần có phải không?”

Hắn ta gật đầu nhưng không dám cúi quá thấp, quạt của nàng đã kề sát cổ của hắn, chỉ cần khẽ một cái hắn liền đầu lìa khỏi cổ.

Nhưng nàng chỉ hù dọa hắn một chút thôi, Khí Hồn của nàng rất nhanh chóng biến mất, tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt của hắn.

“Lần trước ta đây say rượu ngủ với ngươi một lần, trước đó ta không hề muốn ngoại tình, gặp được ngươi lỡ một lần nhưng ta không cảm thấy hối hận, thật sự thì rất thoải mái.

Chồng ta thực chất chẳng thèm quan tâm tới ta từ khoảng chục năm rồi, ngươi có thể thỏa mãn ta thì chúng ta tới thôi, đương nhiên nếu không muốn ngươi có thể dừng chuyện này lại.”

Nàng nheo mày lại hỏi:

“Thế ngươi có muốn hay không?”

Thiên Tiếu nói:

“Chỉ mình ta thôi sao?”

Họa Thiên Hậu búng tay vào trán hắn một cái khiến cho hắn ôm đầu, nàng hơi tức giận:

“Ngươi nghĩ ta là dạng nữ nhân ai cũng có thể đụng vào hay sao, không phải vì ta say thì ngươi có mơ cũng không chạm tới được ta, chuyện đó không phải lo.”

Nói xong thì nàng cảm thấy có chút buồn cười, tiểu tử này có chút tuổi thôi nhưng cứ như ông già, nàng tưởng giới trẻ bây giờ phải thoáng lắm, không nghĩ vẫn còn có kẻ cổ hủ như hắn.

Được cái loại người như Thiên Tiếu cũng sẽ không đói quá ăn quàng, nàng không muốn bạn tình của mình là loại nữ nhân nào cũng có thể lên giường.

Thật sự thì để đưa ra quyết định tìm hắn nàng đã đắn đo rất nhiều, ban đầu nghĩ là thôi nhưng nhìn Lâm Hạ nàng lại thay đổi quyết định, một tuyệt tác của tạo hóa như nàng cần có người được thưởng thức.

Lâm Hạ thật sự làm nàng tổn thương rất sâu, trước kia hắn dùng bao lời đường mật dụ được nàng, cưới được hai năm thì không hiểu hắn bị gì mà thứ kia không thể lên nổi, chữa sao cũng không được.

Tình ɖu͙ƈ không được thì tinh thần cũng được, thế nhưng hắn ta giống như trở thành một con người khác vậy.

Không phải

Nói chính xác thì hắn lúc này mới lộ ra con người thật, hắn chính là loại người cả thèm chóng chán, mỹ nhân như nàng bỏ xó, thứ kia không lên được những vẫn ong bướm bên ngoài.

Còn nàng giống như vô hình trong cuộc sống của hắn vậy, sống như vậy hơn mười năm nàng thật sự hết chịu đựng nổi rồi, tinh thần không có khả năng bù đắp thì nàng chỉ còn tình ɖu͙ƈ.

Như đã nói ở trêи, nàng muốn sạch sẽ nên chọn Thiên Tiếu.

Nắm lấy vai của hắn thoắt một cái, nàng đưa hắn ta về lại dãy lầu hai, còn bản thân nàng nhanh chóng tìm một đường khác quay lại bên Lâm Hạ.

Vừa yên vị Lâm Hạ liền hỏi:

“Ngươi đi đâu thế?”

Họa Thiên Hậu thản nhiên:

“Ta thử tới bệnh viện xem thế nào, dù sao lễ khai mạc cũng chẳng có chuyện của ta.”

Bên Thiên Tiếu thì hắn quay lại chỗ thì mấy người kia vẫn ở đó chứ không đi đâu.

Lý Nhã Kỳ nhíu mày hỏi:

“Ngươi đi vệ sinh kiểu gì tận hai tiếng đồng hồ thế?”

Hắn tỏ ra như bình thường rồi nói:

“Ta tranh thủ đi ra ngoài mua thêm chút thuốc dự phòng khi khiêu chiến sẽ bị thương, lần này khảo hạch kiểu gì mà chả phải đánh tay đôi.”

Nàng thở dài:

“Ta chuẩn bị rất nhiều, không có đủ thì chúng ta chia nhau là được, cần gì phải ra ngoài như thế, nhỡ khảo hạch tổ chức sớm rồi không kịp quay về thì sao?”

Thiên Tiếu cười nói:

“Ngươi không xem ai đang chủ trì hay sao, đợi kết thúc khai mạc thì cũng còn lâu.”

La Mỹ Nhân tức giận nói:

“Biết lâu thế này khi nãy ta đã bỏ ra ngoài ăn cơm rồi, cái lão gì này lần nào cũng làm mất thời gian, hiệu trưởng của trường ta cũng phải chào thua.

Cứ cái đà này thì khảo hạch ba ngày sẽ trở thành bốn ngày mất.”

Lâm Thao nổi tiếng là kẻ ưa hình thức, cực kỳ biết cách nịnh nọt, thế nên mỗi lần hắn ta làm cái gì thì thời gian phải gấp mấy lần người khác, bình thường ai cũng phải ghét cái loại có tác phong rề ra như hắn hắn ta.

Chỉ riêng lần này cái kiểu rề ra của Lâm Thao lại cho hắn cơ hội giải thích việc mình biến mất tích gần hai tiếng.

Nói xong thì hắn bỗng nhiên giật mình bởi hình như hai người lại không có cách liên lạc với nhau, chẳng lẽ lại phải chờ tới khi nàng cùng hắn tới chung một sự kiện như thế này.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Họa Thiên Hậu hình như cũng nhận ra vấn đề này, nàng chạm vào quang não nơi cổ tay của mình một cái.

Nàng hiện tại ngồi bên trêи nhiều người chú ý nên cũng chỉ có thể như thế, ở dưới Thiên Tiếu cũng gõ nhẹ vào quang não một cái, sau đó ngón tay liên tục biến chuyển, dãy số hiệu quang não của hắn đã thông báo cho nàng.

Không tới năm phút sau thì có thông báo kết bạn của nàng, đương nhiên hắn ta đồng ý rồi.

Nhìn Lâm Hạ chăm chăm vào nói chuyện với Minh Lân thì hắn chỉ cảm thấy người này bị cắm sừng là đáng đời, con người ai cũng có giới hạn của mình, mười năm cô độc đối với bất cứ nữ nhân nào đều là quá sức.

Chủ tịch Lâm đã không muốn chăm sóc cho món trang sức quý giá nhất của mình thì hắn mượn đeo vậy.

Tuy tiếp xúc mới hai lần thôi nhưng hắn nhìn ra trong vẻ kiêu ngạo, sắc sảo của Họa Thiên Hậu ẩn chứa một người con gái hiền lành, một nữ nhân khát khao có được tình cảm từ người mình yêu thương.

Chỉ tiếc Lâm Hạ thuộc loại đàn ông vô tâm chỉ mang lại nước mắt cho nàng, nghe nàng kể chuyện có vẻ nhẹ nhàng nhưng hắn tin nàng đã phải rớt nước mắt thật nhiều lần.

Người có thân phận như nàng lại đồng ý cưới Lâm Hạ, chuyện này chứng tỏ khi xưa nàng thực sự rất tin tưởng vào tương lai hắn ta vẽ ra, thậm chí nàng rất kiên trì với hắn trong nhiều năm trời.

Nếu ngày đó nàng không uống rượu rồi gặp hắn thì có lẽ nàng sẽ cam chịu cả đời, Thiên Tiếu cảm giác mình như chiếc chìa khóa mở cánh cửa mới cho cuộc sống của nàng ấy vậy.

Họa Thiên Hậu là nữ nhân đã có gia đình, khi nghe nàng nói những chuyện kia hắn chỉ thương cảm chứ chưa cảm giác gì, chỉ đến khi hắn đặt câu hỏi thì nàng hình như mới nhớ ra hai người tình cảnh thế nào.

Hành đồng đùa cợt, lời nói của nàng giống như để hắn hiểu rõ hai người chỉ là bạn tình thôi, không có tình cảm gì.

Nhìn qua ánh mắt của nàng hắn thấy được rất nhiều thứ khi hắn nói chuyện của mình, nàng là một con người dễ cảm động, hắn cảm thông cho nàng thì nàng cũng rất cảm thông cho hắn.

Không biết tại sao nhưng hắn thấy nàng không hề khinh thường một kẻ chẳng có gì như hắn, nàng thật sự rất dịu dàng.

Rõ ràng nàng rất đã đặt hắn ở một vị trí nào đó, nhưng vì tương lai của hắn nàng lại nói ra những lời để hắn không phải nghĩ về trách nhiệm.

Đây là một nữ nhân tốt nam nhân nào cũng mong ước.

Tập trung vào Lâm Hạ hắn thầm nghĩ:

“Nữ nhân như thế ngươi xứng sao?”

Đây là câu hỏi hắn đặt ra cho Lâm Hạ và chính hắn nữa.

.