Chương 5: Tự Tạo Hệ Thống

Người đăng: myzterious201

- Xong đời rồi!!! Xong rồi!!! Đời em đến đây là hết!!! Thân trai còn trinh tiết của em phải chào tạm biệt rồi!!!! Hức Hức Hức Hức...... Con xin lỗi cha mẹ vì sắp chuẩn bị thành một tên lưu manh..... Hức Hức....Oa...Oaaaa.... Con xin lỗi Người vì đã không trở thành một đứa cháu ngoan đúng đắn....

- Con xin lỗi vì con đã không đi theo ánh sáng của lý tưởng mà sắp trở thành đệ tử ông Shigeo Tokouda rồi..... Trời ơi là trời!!!! Trời ở đâu vậy trời??? Trời xuống đây đi trời???? Trời xuống để nghe lời thỉnh nguyện của con để gỡ cái hệ thống Song Tu mà con sắp nhận được đi ah...

- Trời ơi là trời!!! Một đời anh tuấn của ta đến đây là hết. Tại hạ chắc phải xin lỗi những người có thân phận người xuyên việt vì có lẽ thằng hèn này sắp trở thành người tự sát đầu tiên khi có Hệ Thống ở thế giới khác.

Vâng, đây chính là 10' lẩm bẩm, tự kỷ mode, tự sướng tool của anh Minh Hoàng nhà ta.

Thật sự không biết là vì sao main phải vậy nhỉ??? Có hệ thống là vui rồi, chưa kể hắn còn chắc chắn là YY hệ thống nữa, tác cũng biểu thị câm lặng vì chưa thấy thằng nào NGOAN như thằng này cả.

Thôi quay về tới anh Minh Hoàng thì hắn vẫn ngồi vẽ vòng tròn tự kỷ, lâu lâu thì khóc rống lên nhưng được một lúc là cười hả hê như Chí Phèo, mắt lộ ra vẻ dãng đâm như mấy tên học sinh nam rình ở dưới hang cầu thang khu C để coi lén váy con gái. Nhưng cái vấn đề là anh main còn chảy nước miếng nữa như chẳng khác mấy đứa đi chơi biển theo tour của trường, rồi đợi lúc mấy đứa con gái nhảy thì vòng ra đằng sau bóp vài phát rồi trốn.

Haizzz, thằng tác nhìn Minh Hoàng chỉ giơ ngón giữa biểu thị: CON NGOAN C.C.

Bây giờ thì có một điều quan trọng hơn là anh main đã không đi nhìn cái xúc xắc mà hắn ném vào 3 vị xương khô ấy. Vì hắn quá tự kỷ khi tưởng rằng 90% của Hệ Thống HAREM sẽ thuộc về mình nên không biết sẽ là cụ xúc xắc rớt xuống số mấy.

Cho dù nó có rớt xuống số mấy đi nữa thì việc hắn có hệ thống là không thể phủ nhận được, trừ khi hắn không có dây thần kinh sợ chết bay lên SOLO với 3 ông BOSS ở trên thôi.

Nhưng mà lúc Minh Hoàng quăng cục xúc xắc thì cũng có một yếu tố được xen lẫn trong đó, trừ thằng tác, thì ngay cả 3 ông BOSS ấy cũng biểu thị với con mắt lồi ra, xương quai hàm há to 360 độ. Vì nó quá vi diệu và quá IMPOSSIBLE ngay cả "lạy chúa trên cao" x 100 lần cũng không ra được cái số ấy.

Nó có thể được diễn tả lại như thế này:

- Cảnh 1: Anh main quăng cục xúc xắc vào 3 vị BOSS. Tâm lý main lúc đó đang trên đà vỡ đê nên theo tâm lý học, khi càng buồn thì sẽ có hai cách để quăng. Một là theo chiều Parabola với công thức V= Vo x cos (alpha) theo phương Ox thì đường thẳng nó đi sẽ theo chuyển động ném xiên như kiểu bắn bổng rổ ở góc 125 độ ở ngoài khu bắn 3 diểm. Nhưng vì lúc đó, anh main ngồi xuống nữa nên lực tác dụng, do quán tính, vẫn theo chiều hướng ném xiên ấy nhưng lực mạnh hơn. Và đó cũng là cách thứ 2, dồn sức mạnh của nỗi buồn vào trong cục xúc xắc rồi quăng.

- Cảnh 2: Thấy cục xúc xắc bay vào chỗ ngồi của BOSS xương khô chính giữa với một vận tốc đang giảm dần theo thời gian và nếu vận dụng công thức xác suất không có điều kiện áp dụng vào hết 3 lý do ( chạm đất, chạm bàn, chạm người) thì sẽ có 3C1 cách để dính ông chính giữa nhưng vài lúc đời không như mưa thì chạm hai ông kia nữa thì phải nhân 3. Vậy sẽ có 3 x 3C1 = 9 cách và 9.1111% để cục xúc xắc rơi xuống vào những chỗ nêu trên.

- Cảnh 3: Vì đã không bấm ngón tay tính toán sẽ có lực tác dụng thứ 2 lên vật nên nó đã nằm ngoài dự liệu của 3 vị xương khô. Nhất là vị chính giữa vì hắn thấy, đã lỡ ném vào mình rồi thì mình ném lại cho hắn đi. Với tâm lý củ chuối ấy, hắn vẩy ngón tay lên chạm vào cục xúc xắc với một sức mạnh đủ để bay lại anh main.

-Cảnh 4: Tuy là chạm rồi nhưng cục xúc xắc đâu phải dạng vừa. Chỉ có 1 triệu J lực tác dụng thì sao có thể để nó bay lại lần thứ 2 nên cục xúc xắc giống như một bụi phấn thả nhẹ như chiếc lá rơi chạm nhẹ xuống mặt nước... Khụ... khụ... khụ... rơi xuống mặt bàn.

-Cảnh 5: Thật vi diệu!!! Thật không thể tin được!!! IMPOSSIBLE!!! UNBELIEVEABLE!!!! vì cục xúc xắc đang rơi xuống cái lỗ duy nhất của cái bàn dài 3m ấy, nhưng nó không đứng theo góc 90 độ của hình vuông 2D mà là 90 độ của hình lập phương khi một nửa của khối lập phương ấy được chôn dưới cái lỗ.

- Cảnh 6: Vì chỉ có 3 mặt của khối xúc xắc lộ ra trên mặt bàn với con số 1, 2, 3 nên tổng là 6 và anh main có hệ thống số 6 độc nhất vô nhị bằng một cách cũng thật "ĐỘC" không kém.

----------------------------------------------

Vẫn quay trở lại Minh Hoàng thôi vì có lẽ hắn còn đang tự kỷ vẽ vòng tròn ma thuật Sakura: Chủ Nhân của Những Thẻ Bài nên không có để ý rằng xung quanh hắn bấy giờ chỉ còn có một đoàn sáng và tất cả còn lại đều là bóng tối. Nhưng đó vẫn không thể ngăn cản quyết tâm tìm đường chết với phương châm "Ai cho tao lương thiện" .... Khụ ....khụ...khụ.... "Ai cho tao cuộc đời".

Và một thời gian cứ trôi qua, rồi trôi qua, và anh main quá lầy tới nỗi NHÂY mà có thân thể, nhục thể bình thường chắc sẽ bái anh ấy làm Lão Đại. Cho dù có làm hay không thì có lẽ hệ thống mới là đứa nhây nhất.

Thường thì khi có hệ thống thì nó sẽ có phần giới thiệu để trợ giúp kí chủ hiểu hơn về các chức năng, nhưng cái quan trọng là hắn phải chui vào trong thân thể của Minh Hoàng để cho anh main biết được tin tức. Nhưng đằng này thì lại có 2 đứa nhây nên tác cũng đâm lao thì phải nhây theo thôi.

(.................................................. chắc là đủ 50 dấu chấm rồi nên chắc đánh thức 2 đứa đó dậy quá)

Và với lời khuyên với 9 tỷ lực sát thương: "Không chui vào người nó, khỏi có WIFI coi phim". của thằng tác thì sau một thời gian dài đằng đẳng của hai thanh niên. Uhmmmm..., nhầm, của hai đứa nhây đã trở về chính tuyến của câu truyện.