Sở Vân Sanh mơ mơ hồ hồ nói, Tạ Dật Trần lại nghe được rất rõ ràng, thế nên dù cho Sở Vân Sanh đang tự thì thầm bên tai thế nào, hắn đều không chịu mở miệng một câu nào.
Tuy không có ai tiếp lời nhưng Sở Vân Sanh cũng không cần ai đáp lời mình, đi theo Tạ Dật Trần một lúc lâu mới phát hiện chỗ này không thường đi qua, nhìn ngó xung quanh hỏi:
- Sư huynh, sao huynh không trở về nơi ở của mình? Đây là đâu? Ô Kim Trì?
- Ừm.
Tạ Dật Trần đẩy cánh cửa gỗ của Ô Kim Trì ra, trước mắt đã xuất hiện một suối nước thiên nhiên mây khói lượn lờ, xung quanh tán lá xanh tươi um tùm, suối nước nóng ẩn hiện ở giữa những cành lá sum suê. Đây là nguồn suối có tác dụng chữa bệnh tuyệt vời, như thể vết thương do ác ma gây ra chỉ cần ngâm mình trong suối nước này nửa ngày là có thể hồi phục.
Hắn đặt hộp bánh trong tay lên trên một miếng bạch ngọc, quay đầu lại đột nhiên hỏi Sở Vân Sanh còn đang ngẩn người:
- Thế nào, ta tắm muội cũng muốn đi theo sao?
Sở Vân Sanh im bặt không nói, ngẩng đầu thấy ngón tay thon dài của Tạ Dật Trần đều đã đặt trên nút thắt vạt áo trước thân mình rồi, không kiềm được mà nhanh chóng lắc đầu:
- A, vậy sư huynh mau lành vết thương nhé, ta đi đây.
Dứt lời, nàng vội vã đẩy cánh cửa gỗ rời đi.
Cánh cửa gỗ cót két một lần nữa đóng lại, tai Tạ Dật Trần cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Hắn cởi bỏ hết quần áo bên ngoài, bước vào trong suối nước, một hồi sau toàn thân mới cảm thấy được nhẹ nhõm, vừa rồi đã có một trận chiến ác liệt, các vết thương đều ở bên trong, hắn đã phải chịu đựng rất lâu, bây giờ cuối cùng cũng được thoải mái hơn một chút.
Vừa mới nhắm mắt, thì một Tiểu Đồng đi tới, cung kính:
- Sư huynh.
- Ừ.
Tiểu Đông chuyên phục vụ những người ở Ô Kim Trì này, chẳng qua Tạ Dật Trần từ trước đến giờ không cần hầu hạ. Con người Tạ Dật Trần tuy lạnh lùng một chút nhưng đối đãi với những Tiểu Đồng này rất khách khí, cho nên khi hắn đến, dù cho Tiều Đồng không cần hầu hạ nhưng vẫn thích được ở bên cạnh hắn.
- Sư huynh, huynh đã rất lâu không tới rồi.
Tiểu Đồng ngồi xổm bên cạnh Tạ Dật Trần nói:
- Lần này hãy kể cho ta nghe một câu chuyện mới nhé.
Những Tiểu Đồng này đều là tâm tính trẻ con, ngày thường chúng không có việc gì làm, cả ngày trôi qua thật nhàm chán, nếu như gặp được vị tiên nhân nào thích trò chuyện, chúng sẽ túm lấy người đó và kêu người đó kể chuyện cho chúng nghe.
Khi Tạ Dật Trần còn nhỏ không có ai kể chuyện cho hắn nghe, cho nên khi những Tiểu Đồng đưa ra yêu cầu này, hắn cũng chưa bao giờ từ chối.
- Sư huynh.
Tiểu Đồng tiến lại gần, nhỏ giọng nói:
- Huynh kể cho ta nghe về thượng tiên Vân Sanh đi, ta nghe nói nàng là thiên mệnh thần nữ đấy.
Thiên mệnh thần nữ...
Tạ Dật Trần bỗng nhiên mở mắt ra, làn da trên người hơi ửng đỏ vì nhiệt độ của nước suối.
Tiểu Đông thấy hắn không nói gì, lại vội nói:
- Sư huynh, kể cho ta nghe đi mà, ta sẽ không đi khắp nơi buôn chuyện đâu.
Tạ Dật Trần chậm rãi nói:
- Được rồi, ta sẽ kể cho đệ.
Vào năm mà Sở Vân Sanh được chào đời, người ta nói rằng trong đám mây trên trời xuất hiện chín con chim uốn cong đuôi, bay lượn, hót vang quanh đám mây vàng, thanh âm êm tai ngân nga rất lâu, vang tận mây xanh trọn vẹn suốt chín chín tám mươi mốt ngày. Đây là điểm lành của thiên mệnh thần nữ, cho dù là khi Thiên đế ra đời cũng không có được phước lành này.
Cũng có người nói rằng, trận mưa lớn năm đó đã xua đi cơn hạn hán nghiêm trọng kéo dài suốt ba năm ở hạ giới. Thế hệ U Châu liên tiếp nhiều năm liền bị bao trùm trong ngọn lửa chiến tranh, dân chúng lầm than, cũng trong năm đó, triều đại nhà Chu được thành lập. Từ đó cuộc sống người dân mới được bình yên, mỹ mãn trở lại.
Một trăm ngày sau khi Sở Vân Sinh ra đời, Thiên đế vì để cảm tạ các vị thần, đặc biệt từ Ngọc Kinh đi đến Bồng Lai Tiên Đảo, đã sống trong ngôi làng có tên gọi là Giao Trạch, nói rằng mong muốn ban phát phước lành đến ngôi làng này.
Vì thế, Thiên đế ở lại ngôi làng và cho đến một năm sau mới rời khỏi nơi đó.
- Đợi đã.
Tiểu Đồng cắt ngang lời Tạ Dật Trần:
- Thiên đế vì sao lại phải chọn ngôi làng Giao Trạch đó thế?
- Đệ đã nghe nói về Táp Đạp Lưu Tinh Kiếm chưa?
- Đã nghe rồi ạ.
Tiểu Đồng chỉ lo Tạ Dật Trần cho rằng mình là đồ ngốc, vội vàng gật đầu:
- Thượng cổ thần kiếm, không ai có thể địch nổi, được cất giấu ở dưới biển Trảm Kình Hải, sư huynh hôm nay huynh đi thu phục chính là ác ma coi giữ thanh kiếm đó. Nghe nói, chỉ có thần nữ mới có thể từ đáy biển mang thanh kiếm đó ra bên ngoài.
- Đúng.
Tạ Dật Trần gật nhẹ đầu:
- Ác ma quả thực là đang ở núi Thiên Lang coi giữ Táp Đạp Lưu Tinh Kiếm dưới Trảm Kình Hải, nhưng thực ra là nó coi giữ lối ra vào Trảm Kình Hải. Kỳ thực thông đạo duy nhất có thể đi vào Trảm Kình Hải là từ ngôi làng có tên Giao Trạch này.
- Ồ.
Tiểu Đồng kinh ngạc há miệng to:
- Ngôi làng này lợi hại như vậy, sao trước giờ ta chưa từng được nghe nói tới?
- Ngôi làng này là nơi linh thảo sinh trưởng, ngoại trừ Thiên đế, người bên ngoài không thể vào được, người trong làng cũng chưa bao giờ đi ra ngoài, họ đã sống từ đời này sang đời khác ở nơi đây.
- Ồ, thảo nào mà ta chưa từng nghe qua.
Sau khi nghe câu chuyện mới hiểu được nửa chừng, Tiểu Đồng liền hỏi tiếp:
- Vậy thì sư huynh, Thiên đế đã làm thể nào để ban phước lành cho ngôi làng này thế ạ?
Đứa trẻ vừa hỏi vừa thuận tiện nhặt miếng ngọc thạch ném xuống nước, một cái tũm, khiến đàn cá đuôi đỏ trong nước bị doạ kinh sợ, lập tức tự tản ra khắp nơi.
- Đồ thành*.
*Giết hết những người ở trong thành đó
- Đồ...
Tiểu Đồng rùng mình, bị làm cho khiếp sợ đứng ngây ngốc không động đậy, phải một lúc sau mới nói:
- Đáng sợ như vậy sao? Thế người trong làng toàn bộ đều chết cả rồi?
Tạ Dật Trần không trả lời, sử dụng tiên thuật đem y phục sạch sẽ mặc lại trên người, sau đó nói:
- Gạt đệ đó, ta làm sao có thể biết được chuyện về thần nữ?
Tiểu Đồng trông có vẻ nhẹ nhõm nhưng giọng nói lại có chút thất vọng:
- Thật sao? Ngay cả ngôi làng Giao Trạch đó cũng là do sư huynh bịa ra hả?
Tạ Dật Trần ngẩng đầu, nhìn thấy một con chim ưng bay qua ngọn cây, phiến lá nhẹ nhàng rung động, sau đó mới nói:
- Là ta đã bịa ra, trên thế gian này căn bản không có ngôi làng Giao Trạch này.