Sở Vân Sanh vốn vừa sinh ra đã xinh đẹp mỹ lệ, hôm nay đặc biệt khoác lên người bộ lễ phục màu hồng phấn trông càng thêm thanh tú. Thiên đế càng nhìn con gái của mình càng đắc ý, quay sang hỏi Tạ Dật Trần.
- Tạ Dật Trần, ngươi có biết sở dĩ ta gọi ngươi đến là có việc gì không?
Giọng của Thiên đế vang dội tràn đầy khí lực, nói xong đại điện còn truyền tới một tiếng vang, chứng tỏ câu hỏi này của ông ta rất nghiêm túc, Sở Vân Sanh kiềm chế nở nụ cười trở nên nghiêm túc để phụ họa theo.
Tạ Dật Trần đứng dậy, cúi người đáp:
- Đệ tử ngu dốt.
Thiên đế ngồi trên đại điện, bóng đen trên đầu che khuất khuôn mặt, cả hai tay để lên tay vịn hai bên, khẽ liếc mắt nhìn Tạ Dật Trần một cái, sau đó đứng lên:
- Ta dự định cho Sanh nhi cùng ngươi kết thành phu thê, ngươi thấy thế nào?
Tạ Dật Trần cả người vẫn cúi đầu, nửa ngày không cử động cũng không mở miệng.
Nhịp tim của Sở Vân Sanh rung động dữ dội, nàng nhìn chằm chằm Tạ Dật Trần chờ hắn trả lời.
Ước chừng thời gian trôi qua rất lâu sau Tạ Dật Trần mới đáp:
- Trông cậy Thiên đế làm chủ.
Sở Vân Sanh thở phào nhẹ nhõm, xoay người về phía mẫu hậu nở nụ cười duyên dáng, Thiên đế vẫn không cười như cũ, hỏi:
- Sao lại trầm mặc lâu như vậy, có phải là ngươi không nguyện ý?
Tạ Dật Trần nói:
- Đệ tử… chỉ là không ngờ đến Thiên đế sẽ nói việc này với đệ tử.
Thiên đế khẽ cười, cũng không biết có tin lời Tạ Dật Trần hay không, ông ta nói:
- Nếu đã như vậy, hãy ấn định ngày đại hôn vào ngày mùng tám tháng giêng đi.
Mùng tám tháng giêng? Sở Vân Sanh ngẫm nghĩ, thế thì chỉ còn thời gian 20 ngày để chuẩn bị.
Chuyện hôn nhân đại sự đã được quyết định như thế này, Sở Vân Sanh vừa phấn khích vừa xấu hổ, ngồi trong đại điện chỉ chú ý nhìn Tạ Dật Trần. Đáng tiếc Tạ Dật Trần không thèm nhìn lại mình, bình tĩnh như thể đang quyết định những món sẽ có cho bữa ăn tiếp theo vậy.
Sau khi Tạ Dật Trần xin cáo lui, Sở Vân Sanh đang nghĩ đến việc tặng bánh quế hoa cho hắn, cũng vội vội vàng vàng rời khỏi đại điện, dẫn theo Bội Bội đi qua con đường nhỏ trải đầy hoa đào.
Nàng đi vòng qua cây đào, vội vã đuổi theo bước chân của Tạ Dật Trần. Tạ Dật Trần thân người cao lớn, chân dài nên bước đi rất nhanh, Sở Vân Sanh quýnh lên, đành phải trực tiếp gọi hắn:
- Sư huynh, sư huynh.
Tạ Dật Trần dường như không nghe thấy.
Ngay khi Sở Vân Sanh vừa bước chân lên, liền hét to:
- Tạ Dật Trần!
Tạ Dật Trần cuối cùng cũng dừng bước và quay đầu lại. Hắn tỏ vẻ thờ ơ, cũng không hỏi xem nàng đang làm gì thế.
Sở Vân Sanh mặc dù ở trong phái Huyền Cơ có bối phận nhỏ nhưng nàng tốt xấu gì cũng là con gái của Thiên đế, lại còn xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt, đôi lúc không tuân thủ theo quy củ, gọi thẳng đại danh người khác cũng không một vị sư huynh, sư tỷ nào tính toán với nàng, chỉ xem nàng là thiếu nữ nũng nịu. Thậm chí còn nhẹ nhàng hỏi nàng có chuyện gì.
Nhưng hành động nũng nịu dường như vô dụng với Tạ Dật Trần, bộ dạng trông hệt như tảng băng, hắn vẫn như cũ không lên tiếng, im lặng chờ nàng nói.
May mà Sở Vân Sanh từ nhỏ đã được cưng chiều, nàng luôn rộng lượng và ít khi để ý đến suy nghĩ của người khác, nàng từ trong tay của Bội Bội nhận lấy hộp bánh quế hoa, đưa cho Tạ Dật Trần và nói:
- Sư huynh, cho huynh này, là bánh quế hoa.
Tạ Dật Trần từ chối:
- Không cần, ta không đói.
- Sư huynh hôm nay đã đánh bại ác ma, nhất định là rất mệt rồi, ăn một chút bánh quế hoa để bồi bổ lại sức lực. Cho dù hôm nay không ăn được, cũng có thể để ngày mai ăn nha.
Tạ Dật Trần một chút cũng không nhìn tới hộp bánh.
Bội Bội nhìn tiểu thư thành khẩn cầm hộp bánh, Tạ Dật Trần lại không chút động lòng, không tự chủ được mà nói:
- Tạ sư huynh, đây là tiểu thư đặc biệt dậy từ sáng sớm tinh mơ để làm cho huynh, dù sao cũng là tâm ý của tiểu thư…
Tạ Dật Trần đột nhiên nhớ lại ngày thường Sở Vân Sanh sáng sớm luyện tiên thuật lúc nào cũng đến muộn, đôi mắt luôn mờ mịt thiếu ngủ nên bị lão sư tôn mười hai vạn tuổi tóc bạc trắng xóa trách mắng, khi luyện kiếm cũng thường luôn buồn ngủ, lảo đảo đứng không vững.
Sở Vân Sanh nhìn Tạ Dật Trần, thấy hắn không biết vì sao sắc mặt bỗng nhiên thay đổi như tuyết mùa đông tan chảy, xuân về hoa nở, cũng trở nên vui vẻ theo, tranh thủ đưa nhanh hộp bánh trong tay nhét vào trong tay hắn.
Tạ Dật Thần không muốn dây dưa với nàng vì chút chuyện nhỏ này, đành phải nhận lấy hộp bánh, không lạnh không nhạt nói lời cảm ơn.
Sở Vân Sanh:
- Không cần cảm ơn, sau này…
Nàng vốn nghĩ sau này chúng ta thành hôn rồi, huynh muốn ăn bánh quế hoa ta sẽ mỗi ngày đều làm cho huynh nhưng suy nghĩ lại hiện tại vẫn chưa kết thành phu thê mà, tốt nhất vẫn nên dè dặt chút.
Tạ Dật Trần dường như đoán được nàng muốn nói gì, sắc mặt lập tức trở lại như cũ, sau đó tiếp tục đi về phía trước, Sở Vân Sanh vội vàng theo sau, vô cùng quan tâm hỏi:
- Sư huynh, ác ma có thật sự trông rất dọa người không?
- Cũng không tới nỗi nào.
- Ta nghe mẫu hậu nói ác ma này vô cùng đáng sợ, âm thanh phát ra cực lớn, có năm cái đuôi và toàn thân đỏ như máu, trên mặt còn có một cái sừng.
Sở Vân Sanh vừa nói vừa khua chân múa tay, khi Tạ Dật Trần quay lại nhìn nàng, nàng vừa đúng lúc chỉ vào giữa đôi lông mày thanh lệ của chính mình để miêu tả hình dáng của chiếc sừng. Sở Vân Sanh ngừng lại:
- Sư huynh, huynh đột nhiên nhìn ta làm gì?
Tạ Dật Trần hất cằm sang bên phải:
- Phòng của muội không phải ở bên đó sao?
Sở Vân Sanh không vội quay về, nàng hiện tại chính là muốn nghe Tạ Dật Trần kể cho mình chuyện thu phục ác ma. Thế nên mới đi ngược hướng để đuổi theo Tạ Dật Trần:
- Sư huynh sư huynh, hãy kể cho ta nghe đi mà, sau này ta cũng muốn đi quyết đấu với ác ma.
Mắt Tạ Dât Trần lại rủ xuống nhìn nàng:
- Ác ma đó trăm năm mới xuất hiện một lần, việc cấp bách của muội bây giờ là gì.
- Ta muốn chuẩn bị trước nha.
Sở Vân Sanh lời lẽ hùng hồn, ngẩng đầu lên nói:
- Sư huynh, lần sau khi nào huynh đi núi Thiên Lang nữa thì dẫn ta theo với nhé, ta cũng muốn đi.
- Nơi đó rất nguy hiểm.
- Chính là vì rất nguy hiểm ta mới phải đi cùng với huynh chứ, nếu như ta có thể giúp đỡ huynh một tay thì huynh cũng không cần mệt nhọc như thế mà, còn chưa kể… đến lúc đó chúng ta đã… chẳng phải người phàm nói như vậy sao, cái gì mà đồng tâm… có thể cắt đứt vàng.