- Sư huynh đừng nghe Bội Bội nói nhảm, ta và nàng ấy chỉ nói đùa với nhau thôi.
Tạ Dật Trần lẳng lặng ngồi trên giường, không nói gì về chuyện đó, trông vẻ mặt của hắn thì chắc là không giận rồi.
Sở Vân Sanh cảm thấy mấy ngày nay cả hai ôm cũng đã ôm nhau được vài lần rồi, mối quan hệ cũng coi như khăng khít hơn, thế là đổi chủ đề trò chuyện, hỏi han Tạ Dật Trần ân cần.
- Sư huynh đã đỡ hơn nhiều chưa?”
- Ừm.
Sở Vân Sanh không yên lòng, nàng nắm lấy cánh tay của hắn, rồi xem nó thận cẩn thận tỉ mỉ, khi thấy da dẻ bóng loáng như lúc ban đầu thì mới thấy yên tâm, sau đó nàng nói đầy chắc chắn:
- Sư huynh, sau này cứ tháng giêng mỗi năm ta đều sẽ ở bên chàng.”
Đôi mắt Tạ Dật Trần rũ xuống, hàng mi dài để lại một bóng mờ trên mặt, hắn nhìn nàng, không biết là đang nghĩ về chuyện gì, không nói một câu nào.
Sở Vân Sanh bị hắn nhìn đến mức ngại ngùng e thẹn, nàng nói:
- À đúng rồi, sư huynh, trên bụng của chàng sao lại có vết sẹo thế?
Tạ Dật Trần sững sờ.
- Ở ngay, phần bụng này nè.
Sở Vân Sanh đỏ mặt, nàng đưa ngón tay ra rồi chỉ vào phần bụng rắn chắc của Tạ Dật Trần. Ngày hôm đó, ở dưới đáy hồ Sí Diễm, nàng đã nhìn thấy phần bụng của Tạ Dật Trần có một vết sẹo dài, đỏ tươi và rõ mồn một, trông rất xót, vết sẹo này có vẻ đã qua rất nhiều năm, nên chắc chắn không phải do tiên thuật thông thường gây ra.
Nghe xong, vẻ mặt của Tạ Dật Trần hình như lạnh lùng hơn một chút, lẳng lặng ngoảnh mặt quay đi, né tránh tay của Sở Vân Sanh và nói:
- Không nhớ nữa, chắc là có nó từ khi còn nhỏ rồi.
- Ồ.
Sư huynh không cha không mẹ, là một đứa trẻ mồ côi, nếu không nhớ được thời thơ ấu, cũng là chuyện bình thường thôi.
Sau khi uống thuốc, Sở Vân Sanh bị hoa mắt chóng mặt, còn chưa đến tối thì đã thiếp đi. Sáng hôm sau nàng tỉnh lại, thì thấy chỗ chăn đệm bên cạnh lạnh lẽo, nàng hỏi:
- Bội Bội, Sư huynh đâu?
Bội Bội vội vàng chạy vào.
- Tạ sư huynh lại hạ phàm nữa rồi, sao thế, huynh ấy không nói với tiểu thư sao?
Sở Vân Sanh trợn tròn mắt:
- Sư huynh lại hạ phàm rồi sao? Đi một mình?
- Đúng ạ, tối qua lúc tiểu thư ngủ đã đi rồi, nô tì cứ tưởng người biết chứ.
Sở Vân Sanh cứ có cảm giác như mình bị phản bội vậy, tính công chúa của nàng lại nổi dậy.
- Được lắm, chàng ấy dám để ta lại một mình rồi đi bắt yêu.
Nàng mang giày vào rồi nói:
- Chàng ấy không cho ta đi cùng thì ta càng phải đi.
Vừa nói nàng vừa đi ra bên ngoài.
- Tiểu thư, người đi đâu vậy?
Bội Bội đi phía sau hỏi.
- Đi tìm Thập Lục Sư huynh!
Khi Sở Vân Sanh xông vào trong cơn thịnh, Thập Lục vẫn đang mày ủ mặt ê chép phạt Thanh Tâm Đại Điển, hắn đã lâu không gặp Sở Vân Sanh, phấn khởi hỏi:
- Sư muội, sao muội lại đến đây?
- Tất nhiên là có đại sự mới tìm huynh rồi.
Sở Vân Sanh nhìn giấy bút trên bàn của Thập Lục đầy tò mò, hỏi:
- Thập Lục huynh đang làm gì thế?
Thập Lục nói đại khái về hình phạt của Tạ Dật Trần dành cho hắn, Sở Vân Sanh nghe xong không thèm nghĩ ngợi gì, giật lấy cây bút trên tay hắn, rồi đặt xuống bàn.
- Đừng viết nữa! Chúng ta cùng hạ phàm đi.
Mắt Thập Lục sáng lên, sau đó lại thở dài,
- Ổn không đó? Bị sư huynh phát hiện, ta e là sẽ bị lột da đó.
- Sợ cái gì chứ? Xảy ra chuyện gì thì có muội đây gánh, muội không tin Tạ Dật Trần dám phạt cả muội đấy?
Thấy Thập Lục còn do dự, Sở Vân Sanh bèn nói:
- Nếu huynh không muốn đi, thì muội sẽ tự mình hạ phàm phàm bắt yêu vậy.
Sở Vân Sanh một lòng muốn đi bắt yêu, còn Thập Lục thì muốn tìm lại Ân nương của hắn, hắn vốn cũng định trộm hạ phàm, nhưng nói thật thì hắn vẫn sợ Tạ Dật Trần nổi trận lôi đình hơn, nhưng nếu bây giờ Sở Vân Sanh đã cam đoan như vậy thì hắn cũng mặc kệ, đứng bật dậy, chẳng lo chép Thanh Tâm Đại Điển nữa:
- Không được, sư muội, ta sẽ đi cùng muội!
——
Sở Vân Sanh và Thập Lục hạ phàm, Thập Lục cảm thấy lo lắng, bèn dẫn Sở Vân Sanh tới thẳng Hồng Tụ Lâu. Ông chủ của Hồng Tụ Lâu thấy Thập Lục là khách quen, nên đứng ở cửa đón.
- Từ công tử, công tử đến rồi.
Thập Lục đi thẳng vào vấn đề.
- Ân nương đâu rồi?
Ông chủ tỏ vẻ khó xử.
- Ân nương…
- Ân nương làm sao?
- Ôi chao, Ân nương sao, công tử thực sự không biết gì sao, từ sau khi công tử không lui tới nữa, Ân nương cũng rời khỏi đây luôn rồi.
- Rời đi rồi sao? Đi đâu mới được? Nàng bị người khác mang đi sao?
- Không phải không phải, Ân nương về nhà rồi.
- Nhà nàng ấy ở đâu?
- Ở phía đông ngoại ô.
Thập Lục chắp tay, ngoảnh đầu quay đi, ông chủ ở phía sau nói:
- Công tử, Từ công tử! Người không vào ngồi một lát sao? Ta có mời cô nương từ Tây Vực tới hát một khúc đó!
Sở Vân Sanh và Thập Lục đi về phía đông ngoại ô, thì từ đằng xa trông thấy một bóng lưng rất đẹp, trong lòng Thập Lục rạo rực, đang định chạy qua, thì đột nhiên quay đầu nhìn Sở Vân Sanh bên cạnh.
- Sư muội, muội cải trang chút đi.
- Sao thế?
- Ta sợ Ân nương nhìn thấy ta mang theo một nữ nhân khác đến sẽ giận ta mất, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, muội cứ cải trang thành nam nhân là được, thế sẽ tiện hơn.
Sở Vân Sanh không muốn phá hỏng chuyện tốt của Thập lục sư huynh nên đã cải trang thành một nam nhân.