Khi mối quan hệ của hai người trở nên gần gũi, một lần n nương nói với Thập Lục, rằng phu quân trước đây của nàng trước khi qua đời có một kẻ thù, nay người này đã tìm đến cửa đòi giết nàng. Thập Lục vừa nghe đã thấy lo lắng, thầm nghĩ bản thân là một thần tiên, sao có thể để một kẻ phàm nhân giết hại nữ nhân trong lòng mình được? Vì vậy, vào một đêm tối gió to, khi kẻ thù đến, Thập Lục giao đấu với hắn, không ngờ người kia đâm vào ngực hắn một kiếm, khiến cho toàn bộ tiên thuật mất hết, sau đó hôn mê.
Nghe hết chuyện của Thập Lục, Thập Tam nổi giận đùng đùng, chỉ vào mặt mắng hắn hồ đồ,
- Đệ bị ngốc à, người ta nói cái gì đệ tin cái đấy? Nữ nhân đó chắc chắn không đơn giản, nếu không sao lại có một kẻ thù như vậy?
Thập Lục kiên quyết nói:
- n nương cũng là người bị hại.
Thập Tam hừ nói:
- Cô ta chưa chắc đã vô tội như vậy, theo như ta đoán, e là cô ta liên thủ với người khác cố ý tính kế hại đệ.
- Bọn họ hại đệ làm gì?
Thập Lục nghe Thập Tam nói về n nương như vậy rất không vui,
- n nương chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, là một quả phụ, phu quân mới mất năm kia, ở Ký Châu không có ai nương tựa, nàng là một nữ nhân, vì sao lại cố ý hại đệ?
Thập Tam không nói gì, quay đầu nhìn Tạ Dật Trần nãy giờ vẫn đang yên lặng không nói.
Qua một lúc, Thập Lục lại nói:
- Huống hồ n nương hại đệ thì được gì? Nàng nếu thật muốn hại đệ, sao lại không trực tiếp giết chết mà chỉ khiến đệ mất hết tiên thuật hôn mê bất tỉnh mấy chục ngày trời, không có tổn hại gì đáng kể, vậy là ý gì?
Thập Tam tức giận không nói nên lời, nghĩ thầm nam nhân một khi vướng vào nữ nhân xinh đẹp, đúng thật đều biến thành kẻ ngốc hết rồi, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Nói không chừng mục đích kẻ kia đâm bị thương đệ là vì thứ khác thì sao?
Thập Lục bác bỏ:
- Mục đích gì?
- Ví dụ như dẫn dụ ra người mà bọn họ thực sự muốn giết.
Thập Tam quay đầu hỏi:
- Sư huynh, huynh thấy đệ nói có đúng không?
Tạ Dật Trần chỉ lắng nghe, không ngờ Thập Tam lại có thể thuận miệng đưa ra được một kết luận như vậy, mi tâm hơi giật, đứng dậy, lại không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ trầm giọng nói:
- Thập Lục, những ngày này đệ đừng nên đi đến nhân gian nữa.
Thập Lục lại không bằng lòng,
- Sư huynh, tại sao? n nương hiện giờ sống chết không rõ, đệ nhất định phải xuống dưới xem thử, nếu không đệ không yên tâm, đệ phải chuộc thân cho n nương, sau đó đưa nàng về đây.
Thập Tam cười nhạt,
- n nương đó của đệ nói không chừng do yêu quái gì đó biến thành, cho đệ uống phải mê hồn dược gì, có khi hiện giờ người ta đang sống rất vui vẻ, còn đang bận ca hát nữa.
Thập Lục tức giận,
- Thập Tam sư huynh! Sao huynh lại có thành kiến với n nương như vậy? Huynh còn chưa gặp qua nàng, chẳng nhẽ Thập Tam sư huynh cô độc một mình, nên đố kị với đệ?
- Đệ!
Tạ Dật Trần bị tiếng cãi nhau làm cho nhức đầu, ánh mắt quét một lượt, giống như một thanh đao sắc găm trên người Thập Tam và Thập Lục, hai người lập tức ngậm miệng, lại nghe Tạ Dật Trần thản nhiên nói với Thập Lục:
- Nếu đệ đã không phục, vậy đệ chép phạt Thanh Tâm Đại Điển cho ta, không được sử dụng tiên thuật.
Thập Lục trợn tròn mắt, đến Thập Tam cũng có chút tội nghiệp vị sư đệ này, Thanh Tâm Đại Điển tổng cộng có bảy trăm vạn chữ, không sử dụng tiên thuật, vậy phải chép đến ngày tháng năm nào đây?
Thập Lục nuốt nước bọt,
- Sư huynh! Đệ nhất định phải xuống dưới tìm n nương.
- Ừm.
Tạ Dật Trần khẽ gật gật đầu,
- Vậy thì chép ba lần đi.
- Sư huynh!
- Năm lần
……….
Sở Vân Sanh dường như đã có một giấc mộng rất dài, trong mộng Tạ Dật Trần ôm lấy nàng nhẹ nhàng nói:
- Khóc gì chứ, sư huynh không đau.
Nói xong Tạ Dật Trần liền hồn xiêu phách tán.
- Sư huynh!
Sở Vân Sanh gọi to một tiếng, mở mắt ra, trước mắt là màn giường bằng lụa mỏng.
Bội Bội nghe tiếng liền vội vàng lao đến, hoảng hốt hỏi:
- Tiểu thư, sao thế? Mơ thấy ác mộng sao?
Sở Vân Sanh khóe mắt còn vương lệ, kéo tay Bội Bội hỏi:
- Bội Bội, sư huynh đâu?
- Thập Lục sư huynh tỉnh rồi, Tạ sư huynh đi xem thử.
À, Sở Vân Sanh nhẹ nhõm, thật may mắn, Thập Lục sư huynh ổn rồi.
Bội Bội khẽ khàng đến bên Sở Vân Sanh hỏi:
- Nửa tháng này chắc là tiểu thư cùng với Tạ sư huynh đã nảy sinh tình cảm rồi đúng không? Vừa nãy sau khi Tạ sư huynh đưa tiểu thư trở về, còn cẩn thận dặn dò nô tì phải chăm sóc tiểu thư thật tốt, nói là tiểu thư mấy ngày này đã vất vả rồi, phòng bếp đang đun thuốc làm ấm người, còn là Tạ sư huynh đích thân nấu nữa.
Sở Vân Sanh mím môi cười cười.
Bội Bội lại nói:
- Nô tì thấy với tình hình này, tiểu thư và Tạ sư huynh rất nhanh sẽ có hài tử thôi!
Sở Vân Sanh đỏ bừng mặt,
- Ngươi đừng nói bậy bạ, toàn nói mấy câu linh tinh gì vậy?
Bội Bội cũng không để ý, giọng nói lại to hơn một chút,
- Sau này hài tử của tiểu thư và Tạ sư huynh dù lớn lên giống ai, thì chắc chắn cực kỳ xinh đẹp, nhưng tính cách nên giống tiểu thư một chút mới tốt, Tạ sư huynh thật sự hơi lạnh lùng ….
Bội Bội còn chưa nói hết, Sở Vân Sanh nhìn thấy Tạ Dật Trần tiến vào phòng, nàng bèn nháy mắt với Bội Bội.
- Đừng nói nữa.
Tạ Dật Trần chắc chắn đã nghe thấy hết rồi, Sở Vân Sanh cúi đầu chỉnh lại góc chăn, nửa ngày trời không nói lời nào.
Bội Bội nói xấu sau lưng người ta, lại bị chính chủ nghe thấy hết, rất xấu hổ, vội vàng nói:
- Nô tì đến phòng bếp xem thuốc đã nấu được chưa.
Để lại Tạ Dật Trần và Sở Vân Sanh hai người ngượng ngùng bốn mắt nhìn nhau.