Trong ngôi nhà gỗ dựng lên tạm thời phía sau Khổng Sơn, Quý Phi nương nương được Hoàng Đế đương triều Đại Tây Chu sủng ái nhất tỉnh lại, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
- A Đường, nàng tỉnh rồi sao?
Nam nhân bên cạnh có thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, vẻ mặt đoan chính thấy nàng tỉnh lại thì mừng rỡ.
Hai mắt Thanh Loan Thần Nữ rưng rưng nước mắt, ngồi dậy ôm lấy nam nhân trước mặt,
- A Tư.
Vừa thốt ra được hai từ, nàng đã bật khóc.
Minh Tư ôm chặt lấy nàng, chậm rãi vỗ về tóc nàng,
- Đừng khóc, không phải ta ở đây sao?
Hai người ôm lấy nhau như hận không thể khảm đối phương vào trong người mình, thành công đánh thức Tam Hoàng Tử Doanh Châu đang ngủ mê man trong một góc xó xỉnh.
Hắn vừa mới mở mắt thì trông thấy cảnh tượng này, tức giận dữ dội, một cước đá ngã cái ghế trước mắt, quát ầm lên:
- Minh Tư, tại sao ngươi bị giáng tới nhân gian rồi mà vẫn còn âm hồn bất tán thế!
Minh Tư cực kỳ hận Tam Hoàng Tử, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống hắn, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi còn ồn ào nữa ta sẽ ném ngươi vào trong núi cho sói hoang ăn!
Tam Hoàng Tử há to miệng, sau đó có hơi sợ hãi mà rụt đầu lại, khí thế không còn như trước.
- Ngươi đừng hiếp người quá đáng.
Hiện giờ là thời gian lịch kiếp của hắn, nên hắn hoàn toàn không có tí tiên thuật gì, vẻ ngoài chỉ mới là một thằng nhóc tám tuổi, dù tức giận cũng không dám chọc Minh Tư. Huống hồ, năm đó Minh Tư và Thanh Hoa thần nữ tâm đầu ý hợp, chính hắn là người đã chia rẽ hai người họ, còn làm tổn hại tu vi ngàn năm của Minh Tư, giáng hắn làm phàm nhân.
Tuy Minh Tư chỉ là một tiểu tiên hầu hạ Thanh Loan Thần Nữ, nhưng hai người họ lại lớn lên cùng nhau. Tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã trao lòng cho nhau. Ai lại ngờ tự dưng lại có Tam Hoàng Tử quần áo lụa này chen chân vào, làm lỡ sáu nghìn năm Thanh Loan Thần Nữ không gả được cho Minh Tư.
Sau này Minh Tư bị giáng xuống làm phàm nhân, Thanh Loan Thần Nữ nản lòng thoái chí, cộng thêm ở trên trời không chịu được sự quấy rối của Tam Hoàng Tử, nên chủ động đến nhân gian lịch kiếp, không ngờ vừa lúc gặp được Minh Tư vào cung làm người hầu.
Hai người cắt không đứt, chải vẫn rối, duyên phận chưa hết, gặp nhau lần nữa lại khiến cho hai người không thể tách rời. Nhưng cả hai lại không còn tiên thuật, làm sao thoát khỏi những ánh mắt trong cung, âm thầm tư thông dưới con mắt của Hoàng Đế. Thế là cả hai bèn nghĩ chi bằng vào ngày hội Nguyên Tiêu, vào lúc Hoàng Đế dẫn theo Quý Phi xuất cung thì thoát khỏi Hoàng Cung, từ nay về sau trời đất bao la, tự do tự tại.
Nhưng trong lòng Minh Tư căm hận Tam Hoàng Tử, vì vậy thừa cơ mang theo hắn ra ngoài.
Tam Hoàng Tử nghển cổ.
- Minh Tư, ngươi muốn thế nào? Nếu không thấy ta, không chỉ Hoàng Đế sẽ tìm, Phụ Quân của ta cũng sẽ giáng trần tìm ta, đến khi ấy ngươi vẫn có thể sống sao?
Minh Tư ngửa mặt lên trời cười to:
- Lúc ấy, ta không làm gì không phải các ngươi cũng đuổi cùng giết tận hai người chúng ta sao? Hiện giờ ta không còn gì để mất nữa rồi! Trái lại là ngươi, chi bằng nghĩ xem làm cách nào để sống đi.
Trong lòng Thanh Loan Thần Nữ rất ghét Tam Hoàng Tử, không muốn liếc nhìn hắn dù chỉ một cái. Đôi mắt sáng ngời vẫn một mực nhìn tình lang của mình, chôn đầu vào cổ Minh Tư, khẽ khàng hỏi:
- A Tư, độc chàng cho hắn ăn là từ đâu mà có vậy?
Minh Tư nói:
- Chuyện này nói rất dài dòng, hôm đó ta gặp được một ông lão bán kẹo ngay trên cầu Chu Tước. Trước đây, ta từng giã thuốc trên Bồng Lai Tiên Đảo, mà mùi trên người ông lão đó rất không bình thường. Ha, lừa được kẻ khác chứ không lừa được ta, những loại độc dược này đều được lấy từ lão ta. Vả lại, hôm qua ta còn hạ độc Sở Vân Sanh - Con gái của Thiên Đế Ngọc Kinh và đại đệ tử Tạ Dật Trần của phái Huyền Vụ.
- Sở Vân Sanh và Tạ Dật Trần?
Thanh Loan Thần Nữ ngẩng đầu.
- Sao chàng lại hạ độc hai người họ?
Minh Tư trả lời:
- Bọn họ âm thầm nhìn chằm chằm vào Tam Hoàng Tử khiến ta không dám ra tay, đành phải cải trang thành hoà thượng đưa một bình trà cho họ, trong trà có bỏ thêm chút tình độc.
Minh Tư an ủi nữ nhân trong ngực,
- Loại độc đó không có gì đáng ngại đâu, đừng lo.
Tam Hoàng Tử thấy hai người họ hoàn toàn phớt lờ mình, không nhịn được mà hét lên:
- Các ngươi thả ta ra!
Tay chân của hắn đều bị trói, nào có đi được chỉ có thể uốn qua uốn lại.
Minh Tư thấy hắn ồn ào quá, bèn tặng cho Tam Hoàng Tử hai bạt tay vang bốp bốp, đánh cho hắn ngu người luôn.
Tam Hoàng Tử bắt đầu giở thói như một đứa trẻ tám tuổi, gào thét khóc lóc lăn lộn trên mặt đất. Minh Tư xé một miếng vải rách rưới trên người rồi vò thành một cục, nhét vào trong miệng Tam Hoàng Tử.
Sau đó, hắn nắm tay Thanh Loan Thần Nữ, nói:
- Chúng ta để hắn ở chỗ này tự sinh tự diệt đi, đến nơi ông lão bán kẹo kia. Lúc này, có lẽ lão ta có cách để nàng khôi phục tiên thuật.
—
Ông lão bán kẹo sống cùng với chín đứa trẻ, tất cả đều là những cậu bé bảy tám tuổi, sắc mặt của những đứa trẻ này rất phờ phạc, môi tím tái, hai mắt nhắm nghiền như chìm vào giấc ngủ, Thanh Loan Thần Nữ hoảng hốt:
- Đây là làm gì? Những đứa trẻ này làm sao vậy?
Minh Tư cũng không rõ, chỉ thấy ông lão kia khom người xuống rồi đâm một kim vào đầu ngón tay phải của từng đứa trẻ, nặn ra một vại máu. Sau đó, lại cho những đứa trẻ kia uống một bát thuốc không rõ là gì, bát thuốc đó rất đen và cả mùi hương mà nó tỏa ra hầu như khiến người ra buồn nôn.