Chương 18: Nàng đi đến đâu, ta đi theo đến đó.

Nghĩ như vậy, Sở Vân Sanh dựa vào bên người Tạ Dật Trần lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, người Tạ Dật Trần nóng như quả cầu lửa làm cho Sở Vân Sanh bị nóng tỉnh. Giờ đây gương mặt anh tuấn của người lạnh lùng như khối băng này đã bị thiêu thành màu đỏ, Sở Vân Sanh làm sao mà không thương xót cho được. Mặc dù hai người đều chỉ mặc y sam mỏng, nhưng Sở Vân Sanh vẫn đỏ cả mặt, ôm chặt Tạ Dật Trần, lặng lẽ hít một hơi, sử dụng tiên thuật để hạ nhiệt độ của mình xuống.

Nhiệt độ mạt mẻ như vậy rất dễ chịu, Tạ Dật Trần ở trong mộng không nhịn được dựa gần lại Sở Vân Sanh.

Sở Vân Sanh nghĩ thầm, nếu như lúc ban ngày hắn tỉnh lại cũng đối xử với mình như vậy thì tốt rồi, bình thường đi trên những con phố đông đúc, dù là chen chúc với người khác, Tạ Dật Trần đều cách xa nàng mấy bước chân, như thể chỉ lo đụng phải nàng vậy.

Nàng lại nghĩ đến đôi phu phụ trẻ tuổi đi tới cầu con ở trong chùa, bỗng người và mặt đều nóng bừng, lòng nghĩ hóa ra như thế mới là dáng vẻ của phu thê, nghĩ đến đây, nàng thấy Tạ Dật Trần trước mặt khó chịu đến mất đi ý thức nhưng vẫn tay nắm thành quyền, không chịu mở lòng bày tay của mình ra, nàng không nhịn được nham hiểm nghĩ: “Đừng nói Tạ Dật Trần không được nhé?”

Đang nghĩ ngợi lung tung, nàng lại chìm vào giấc ngủ.

Đêm đến, Tạ Dật Trần tỉnh dậy vì cánh tay phải tê rần, vừa mở mắt ra đã thấy Sở Vân Sanh đang ngủ say trong vòng tay mình.

Tốt lắm, giờ coi cánh tay của hắn thành cái gối luôn rồi.

Còn gối thoải mái nữa chứ.

Hắn không muốn đánh thức nàng, khe khẽ xoay người sang một bên, hình như Sở Vân Sanh cảm nhận được người bên cạnh động đậy, nàng lầm bầm một tiếng rồi ôm lấy cổ hắn.

- ...

Tình độc trong người Tạ Dật Trần vốn đã tốt hơn phân nửa rồi, kết quả bị Sở Vân Sanh cọ tới cọ lui, làm hắn lại bắt đầu thấy nóng. Sở Vân Sanh chẹp chẹp miệng, cái mũi kề sát trên xương quai xanh của Tạ Dật Trần, tự nói lẩm bẩm.

Tạ Dật Trần cẩn thận lắng nghe, mới nghe ra nàng đang gọi:

- Sư huynh.

Ánh trăng xuất hiện từ khe cửa sổ chiếu vào gương mặt của Sở Vân Sanh, Tạ Dật Trần nhìn chằm chằm nàng rồi nghĩ đến tối qua khi thấy nàng chiếu đấu với yêu quái. Vào lúc đó hắn còn âm thầm thán phục tiên thuật của nàng lại tiến bộ vượt bậc rồi, lúc đó hắn có chút tự hào, nhưng đồng thời cũng có chút cảm giác khác. Khi hắn đang chưa nghĩ ra đó là cảm giác gì, thì bản thân đã quăng kiếm ra ngoài, đánh rơi kiếm của Sở Vân Sanh.

Lúc trước, khi Sở Vân Sanh vừa mới trưởng thành, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, rất nhiều sư đệ nói rằng Sở sư muội là cô nương đẹp nhất Cửu Châu, sau này ai lấy được nàng ấy chắc phải là người rất có phúc khí. Lúc ấy Tạ Dật Trần chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại khao khát loại phúc khí này.

Thời khắc này, hắn mới cảm nhận được nó một cách rõ ràng, Sở Vân Sanh là nương tử của hắn.

- - - -

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Dật Trần đã khoẻ hẳn. Sở Vân Sanh sau khi tạ ơn phu phụ Từ gia thì rời khỏi nơi đó cùng với Tạ Dật Trần.

Không lâu sau khi họ rời đi, một Tam Túc Kim Ô bay đến đậu trên vai Sở Vân Sanh, nàng từ mỏ chim lấy ra lá thư, mở ra xem.

- Doanh Châu Đế Quân đã đến, rất có thể là vì chuyện Tam Hoàng Tử thất lạc, bọn họ hiện đang ở gần Khổng Sơn, chúng ta hãy đi xem.

- Ừ.

Tạ Dật Trần khẽ gật đầu.

Doanh Châu Đế Quân mất đi nhi tử yêu quý nhất của mình, lo lắng không thôi. Nói thật lòng thì Sở Vân Sanh thật sự không cách nào hiểu nổi Đế Quân nhiều nhi tử như thế, vì sao lại chỉ thiên vị người nhi tử thứ ba này. Chưa nói tới tướng mạo của đứa nhi tử thứ ba này trông rất đỗi bình thường, hơn nữa người này vô cùng tự tin, rõ ràng là một đống bùn nhão, còn cho rằng bản thân là Thần Long chuyển thế, ấn tượng sâu sắc nhất của nàng là, hắn đã từng đến Bồng Lai Tiên Đảo thỉnh cầu được lấy Thanh Loan Thượng Tiên.

Thần tiên trên trời này có ai mà không biết Thanh Loan Thượng Tiên cực kỳ xinh đẹp, đã tám ngàn tuổi vẫn chưa gả cho ai, Tam Hoàng Tử đó dựa vào thân phận mình cao quý, thỉnh cầu không được thì cưỡng đoạt. Nghe đâu lúc đấy Tam Hoàng Tử vì muốn lấy được Thanh Loan Thượng Tiên nên đã cướp đi tu vi ngàn năm của một vị tiểu tiên bên cạnh nàng, giáng vị tiểu tiên đó thành phàm nhân.

Sau đó, Thanh Loan Thượng Tiên đã tới thỉnh cầu Thần Mẫu nương nương mới thoát được nanh vuốt ma quỷ của Tam Hoàng Tử. Về sau, nghe nói Thanh Loan Thượng Tiên hạ phàm lịch kiếp, về phần bây giờ người đang ở đâu thì Sở Vân Sanh không biết.

Doanh Châu Đế Quân chỉ vào đỉnh tháp của ngồi chùa phía trước rồi hỏi:

- Nhi tử của ta mất tích ở trong chùa này thật sao?

Tiểu tiên bên cạnh đáp:

- Bẩm Đế Quân, đúng thế ạ.

Đế Quân vô cùng tức giận,

- Lại là vì Thanh Loan Thần Nữ đó, nếu không là vì ả thì sao Tam Hoàng Tử sẽ mất tích chứ?

Sở Vân Sanh hỏi:

- Chuyện này thì có liên quan gì với Thanh Loan Thần Nữ?

- Hừ, Quý Phi mất tích cùng với nhi tử của ta vào tối qua là Thanh Loan Thần Nữ”.

- Hả? Thật sao?

Sở Vân Sanh trợn to mắt.

- Yêu nữ đó không biết dùng pháp thuật gì làm cho nhi tử của ta điên đảo thần trí. Nó vì ả ta nên cũng hạ phàm chạy đến nơi này.

Sở Vân Sanh không nhịn được nhếch mép cười, thầm nghĩ Tam Hoàng Tử này cũng thật thú vị. Thanh Loan Thần Nữ hạ phàm lịch kiếp, hắn cũng theo xuống hạ phàm lịch kiếp, người ta hạ phàm trở thành Quý Phi, hắn lại trở thành Thái Tử, thành luôn bậc tiểu bối. Ngày ngày nhìn Phụ Hoàng của mình ân ái với nữ nhân mà mình yêu, thế thì chẳng phải tức muốn chết sao?

Sở Vân Sanh mỉm cười, Doanh Châu Đế Quân càng thêm tức giận, hắn nhớ tới thân phận tôn quý của Sở Vân Sanh, nên không dám nói thêm gì nữa, nhưng lại nghe Sở Vân Sanh nói:

- Đế Quân, câu này của ngài nói không đúng rồi, Thanh Loan Thần Nữ vô tội lại đáng thương bị nhi tử của ngài nhìn trúng. Trên trời không theo đuổi được vẫn không chịu bỏ qua, lại đến nhân gian quấy nhiễu sự thanh tĩnh của người khác, nhi tử của ngài muốn dây dưa đến cùng mà ngài còn mắng Thanh Loan Thần Nữ là yêu nữ, đây là đạo lý gì vậy?

Đế Quân tức giận đến mức râu bị thổi thành chữ bát

Sở Vân Sanh thở dài nói:

- Ngài tiếp tục tìm nhi tử của ngài đi nhé, ta phải đi bắt yêu quái rồi.

- Ngươi!

Đế Quân thổi râu trợn mắt, rồi lại nghĩ tới chuyện nhờ Tạ Dật Trần tiên thuật cao siêu giúp hắn tìm con trai, nên cố hạ giọng điệu xuống:

- Tạ Dật Trần, Sở Vân Sanh hồ nháo, ngươi cũng hùa theo sao?

Tạ Dật Trần thản nhiên nói:

- Ta và Vân Sanh phu thê đồng lòng, nàng đi đâu, thì đương nhiên ta sẽ theo đến đó.