Chương 53: Trong phòng có quỷ, chạy

Nghịch điện thoại có, xem phim cũng có, còn ai có người yêu thì ngồi riêng một góc tâm tình, cả lớp xem như loạn rồi. Mà trong đám loạn đó, Diệp Nhã Tuyết đang tụm lại nói chuyện với mấy nam sinh.

Nhìn thấy cảnh đó, hai mày tôi nhíu lại. Nói thật, tuy tôi không giàu có đẹp trai, nhưng lại là một người gia trưởng, có lẽ là do di truyền từ ba tôi.

Với việc nữ sinh hay đùa giỡn với nam sinh, tôi cực kỳ ác cảm, đã vậy Diệp Nhã Tuyết còn đang là bạn gái của tôi, giờ lại đang ngồi nói chuyện vui vẻ mới mấy nam sinh khác.

Tôi không khỏi quát khẽ: “Diệp Nhã Tuyết, tớ muốn hỏi cậu chút chuyện, tới đây đi.”

“Ừ...” Diệp Nhã Tuyết gật gật đầu, đang muốn qua chỗ tôi thì một nam sinh lên tiếng: “Nói chuyện với Trương Vỹ làm gì, ở đây tám tiếp đi.”

“Đúng rồi, quan tâm tới cậu ấy làm gì.” Nam sinh bên cạnh cũng tỏ vẻ xem thường tôi, nhưng trong giọng nói, vẫn có chút sợ sệt. Sau sự việc Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ rơi xuống lầu, thái độ cả lớp đối với tôi có chút thay đổi, nhất là các bạn nữ sinh, cứ nhìn tôi như một kẻ sát nhân, trừ vài người ít ỏi, ai ai cũng không dám nói chuyện với tôi, ngay cả các nam sinh, thái độ cũng chẳng còn tùy tiện như trước nữa.

Diệp Nhã Tuyết không hề do dự, lập tức đi tới chỗ tôi: “Sao vậy, có chuyện gì?”

“Không có gì.” Dĩ nhiên tôi sẽ chẳng nói cho cô ấy biết bụng dạ hẹp hòi của mình, chỉ hỏi: “Quan Ngọc đi lấy chìa khóa rồi sao?”

“Chắc là đi rồi.” Diệp Nhã Tuyết trả lời.

“Vậy thì tốt rồi, tối nay hành động, cậu có muốn đi cùng không?” Tôi lại hỏi.

“Tớ không đi đâu, tớ sợ bóng tối.” Diệp Nhã Tuyết lè lưỡi, tôi cười, cũng chẳng quan tâm nhiều, chỉ nói tiếp: “Vậy cũng được, để mấy người kia đi cùng tớ được rồi.”

“Ừ.” Diệp Nhã Tuyết gật đầu, sau đó nói nhỏ: “Tối nay muốn tớ mời cậu ăn gì?”

“Thôi, để tớ mời.” Tôi giành.

“Cậu có tiền sao?” Diệp Nhã Tuyết hỏi thẳng.

“Dĩ nhiên là có rồi.” Tôi tự tin trả lời. Hôm ở kho hàng, mấy tên kia bị tôi làm cho sợ hãi, trước khi đi đã ném lại một xấp tiền, tôi dĩ nhiên nhận lấy, khoảng hơn một ngàn, đối với tôi, đó là một số tiền lớn rồi.

“Vậy thì được.” Diệp Nhã Tuyết mỉm cười gật đầu, xem như đồng ý. Tôi mang theo tâm trạng vui vẻ quay về ngồi kế Lý Mạc Phàm, lúc này, Dương Á Thịnh đang nói chuyện với Lý Mạc Phàm.

Chỉ một ngày ngắn ngủi mà hai người họ trở nên thân tới mức chẳng giấu nhau chuyện gì.

“Ha ha, lão đại, tính tối nay đi điều tra sao? Tớ sẽ qua cùng đi.” Dương Á Thịnh hào hứng hỏi.

“Đương nhiên, nhưng cũng không cần nhiều người quá, tránh bị phát hiện.” Tôi lắc đầu nói.

“Ừ, quyết định vậy đi.” Dương Á Thịnh gật gầu, Lý Mạc Phàm cũng muốn đi, nhưng vì cậu ấy là học sinh ngoại trú, nên không có thời gian.

Tuy tôi cũng ngoại trú, nhưng rảnh rỗi vào buổi tối, sẵn tiện điều tra một lần, tôi có dự cảm, trong phòng hồ sơ của trường, chắc chắn có dấu vết gì đó.

Trò chơi này vẫn còn tiếp tục, tuy tới giờ điện thoại vẫn chưa có thông báo nào, nhưng đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, hiện tại, thời gian ngày càng cấp bách, chúng tôi không thể cứ bị động như vậy mãi được.

Tới bây giờ, trò bỏ phiếu này đã khiến năm người chết, đã vậy còn trong một khoảng thời gian rất ngắn nữa, nếu cứ tiếp tục như vầy, hậu quả không biết sẽ ra sao, khó ai mà lường được.

“Trò này nhất định phải kết thúc, tối nay, tớ phải tìm cho ra chân tướng.” Tôi quyết tâm, còn Dương Á Thịnh và Lý Mạc Phàm cũng gật đầu thật mạnh. Ngay lúc này, điện thoại của tôi vang lên.

Mở ra xem, là tin nhắn của Phùng Thần Thần, cô ấy hỏi: “Đã quyết định xong chưa? Nếu đồng ý giúp tớ, tối nay tớ đợi cậu.”

Tim tôi đập mạnh, không ngờ Phùng Thần Thần lại làm tới mức này, nhớ tới cặp đùi trắng nõn của cô ấy, lòng tôi hơi động, nhưng cuối cùng tôi cũng từ chối.

“Xin lỗi cậu, tới không giúp được cậu rồi, tớ không có thời gian.”

Phùng Thần Thần trả lời lại rất nhanh: “Hừ, được lắm, Trương Vỹ, tớ nhất định sẽ cho cậu biết tay.”

Tôi cũng chẳng quan tâm, cất điện thoại vào rồi tiếp tục bàn bạc.

Buổi chiều, sau khi tan học, tôi và Diệp Nhã Tuyết ăn cơm ở căn-tin. Tối đến, tôi tới chỗ Quan Ngọc lấy chìa khóa rồi cùng Diệp Nhã Tuyết âm thầm đi tới phòng hồ sơ.

Hiện tại đang là giờ tự học cuối ngày, sắc trời cũng đã nhá nhem, tôi dắt Diệp Nhã Tuyết lặng lẽ đi tới phòng hồ sơ, lúc này, trong tay tôi đã cầm một chiếc chìa khóa, là Quan Ngọc đã đưa cho tôi.

Tuy tôi không biết cô ấy làm cách nào để có được chiếc chìa khóa này, nhưng hiện giờ tôi không hơi đâu mà quan tâm nữa, chỉ đành dắt theo Diệp Nhã Tuyết đi tới phòng hồ sơ.

Trời càng ngày càng tối, nguyên dãy hành lang không có bất cứ tiếng động nào, một tay tôi dắt tay Diệp Nhã Tuyết, một tay cầm đèn pin, đi tới. Phòng hồ sơ nằm ở góc cầu thang lầu một, xung quanh chỗ này không có phòng ốc, khiến tôi càng thêm thận trọng.

“Thôi chúng ta đừng đi nữa.” Diệp Nhã Tuyết hơi sợ hãi.

“Kệ đi, cứ vào thử xem, không chừng có thể tìm được gì đó.” Tôi vừa nói vừa đi thẳng vào trong, Diệp Nhã Tuyết chẳng còn cách nào, chỉ đành bước theo tôi, tôi dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa phòng hồ sơ.

Cánh cửa phòng hồ sơ này, giống hệt như cổng vào địa ngục, tôi tra chìa khóa vào ổ, sau đó vặn nhẹ, cửa phòng hồ sơ liền mở ra trước mắt, không hiểu tại sao tôi đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh thấu xương trước giờ chưa từng có bủa vây lấy mình.

Khi tôi mở cửa phòng hồ sơ, cảm giác như đang mở một cánh cửa cấm kỵ, toàn thân tôi không kịp thích ứng, nhưng rất nhanh, tôi đã khôi phục lại tinh thần.

Phòng hồ sơ nhỏ hẹp, đầy bụi bặm, chứng tỏ đã lâu không có ai đến đây, phòng này khoảng bốn mươi lăm mét vuông, khắp nơi đều là kệ sách, trên những kệ sách này là hàng đống túi da, chứa tư liệu của trường.