“Không có gì, chỉ là muốn kết thân với cậu thôi.” Phùng Thần Thần vừa nhìn tôi, vừa đưa tay ra bắt tay tôi, bàn tay của cô ấy cực kỳ mềm mịn, thế nhưng tôi lại vội vàng rụt tay lại.
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần nói nhiều như thế.” Tôi nói với Phùng Thần Thần, chắc chắn cô ấy có ý đồ gì đó, nếu không thì cũng chẳng chủ động tiếp cận tôi. Phùng Thần Thần cũng giống như Tô Nhã, chỉ có điều cô ấy trông có vẻ thẳng thắn hơn mà thôi.
“Vậy tớ nói luôn, tớ hy vọng cậu có thể giúp tớ.” Phùng Thần Thần nhìn tôi.
“Giúp cậu? Giúp kiểu nào?” Tôi thắc mắc.
“Hiện tại tình cảnh của tớ cũng không khác cậu là bao, đều bị nữ sinh trong lớp cô lập, nhất là mấy người bị tớ bắt nạt trước đây, bây giờ đều đang muốn trả thù, cho nên, một khi đợt bỏ phiếu có tên tớ, nhất định bọn họ sẽ chọn tớ, đến lúc đó xem như tớ tiêu, hy vọng cậu có thể giúp tớ.” Nói xong, Phùng Thần Thần dựa vào lòng tôi.
Cô ấy dựa vào tôi, dáng người cao gầy dựa vào tôi, khiến tôi thoải mái.
“Sao cậu nghĩ là tớ sẽ giúp được cậu? Cậu đừng quên, hiện giờ, tớ cũng như cậu, cũng bị toàn bộ nữ sinh cô lập.” Tôi nói với Phùng Thần Thần, cũng chẳng đẩy cô ấy ra, nói thật, lòng tôi đang động.
Phùng Thần Thần không xinh đẹp lung linh giống như Diệp Nhã Tuyết, nhưng là một cô gái mạnh mẽ và gợi cảm, dáng cô ấy cao gầy, ăn mặc lại nóng bỏng, lộ nguyên cặp đùi, khiến người ta không thể dời mắt.
“Hừ, Trương Vỹ, cậu đừng giả bộ, hiện giờ cả lớp ai chẳng biết cậu rất lợi hại chứ.” Phùng Thần Thần nhìn tôi, nhoẻn môi cười lạnh, giọng đắc ý: “Ngay cả tớ cũng phải nể cậu mà.”
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Tôi nhíu mày hỏi Phùng Thần Thần, Phùng Thần Thần cũng chẳng trả lời, chỉ ôm chặt lấy tôi, ngực cô ấy dính sát vào người tôi, sau đó, cô ấy lấy điện thoại ra.
Phùng Thần Thần mở điện thoại đưa cho tôi xem, trên đó là tin nhắn của tôi đã gửi vào điện thoại của cô ấy lần trước.
“Đây là tin do cậu gửi đúng không?” Phùng Thần Thần hỏi.
“Ừ.” Tôi gật đầu, chuyện này chẳng có gì phải giấu diếm, lần đó, vì cứu Lý Mạc Phàm, tôi đã sử dụng thủ đoạn nhỏ này.
“Thật sao? Ngay cả tớ mà cũng bị cậu gạt ư? Lúc đó tớ vốn định tới lấy hai ngàn của Vương Vũ rồi, vậy là cậu đã khiến tớ mất đi hai ngàn.” Phùng Thần Thần lắc lắc điện thoại và nói.
“Bây giờ tớ cũng chẳng có đủ hai ngàn mà đền cho cậu đâu.” Tôi mất kiên nhẫn nói, nhưng cũng chẳng đẩy cô ấy ra, chỉ im lặng hưởng thụ khoảnh khắc hiếm có này.
“Ừ, tớ đâu có truy cứu chuyện này nữa, chẳng qua tớ chỉ muốn khẳng định là cậu thật lợi hại thôi, cả lớp đông người như vậy đều bị cậu đùa giỡn trong lòng bàn tay, nếu cậu có hành động gì, tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu.” Phùng Thần Thần vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái.
“Tớ không lợi hại như cậu nghĩ đâu, cậu cũng không cần phải ủng hộ tớ.” Tôi không nói thêm, Phùng Thần Thần đang ôm tôi, trông có vẻ ngây thơ, nhưng tôi biết rõ, cô ấy đang diễn.
Nói nhiều vậy mà thấy tôi vẫn thờ ơ, Phùng Thần Thần không những không xấu hổ mà còn mở miệng nói tiếp: “Hiện tại tớ cần sự giúp đỡ của cậu, cậu thông minh như vậy, chắc chắn có thể giúp tớ bày mưu tính kế.”
“Đây chính là mục đích của cậu sao? Tớ được lợi ích gì trong đó?” Tôi hỏi Phùng Thần Thần.
Phùng Thần Thần cắn môi, mắt nhìn tôi yếu đuối, giọng nói đầy mê hoặc: “Chỉ cần cậu chịu giúp tớ, từ nay về sau, tớ sẽ là người của cậu.”
“Không được.” Tôi lập tức lắc đầu, tuy Phùng Thần Thần nhìn xinh đẹp gợi cảm, tính tình phóng khoáng, giống như một con ngựa bất kham, nhưng trong thâm tâm tôi, cô ấy không bao giờ so được với Diệp Nhã Tuyết.
“Tớ biết cậu đang hẹn hò với Diệp Nhã Tuyết, tớ cũng sẽ không quấy rầy hai người đâu, hiện giờ cậu và Diệp Nhã Tuyết cũng chưa động chạm gì nhau, vầy được không, chỉ cần cậu chịu giúp tớ, về sau, bất cứ lúc nào cậu cần, tớ cũng sẽ chiều cậu.” Phùng Thần Thần cười nói.
“Chiều tớ? Ý của cậu là...” Tôi run rẩy nhìn Phùng Thần Thần, nụ cười của cô ấy càng trở nên tươi hơn, đôi môi cũng cong cong khêu gợi, tiếp theo, cô ấy nhào thẳng vào lòng, và… hôn tôi.
Nụ hôn này rất lâu, đến tận khi tôi giật mình phản ứng thì Phùng Thần Thần mới từ từ rời khỏi lòng tôi, cô ấy mỉm cười: “Nụ hôn này chỉ là khởi đầu thôi, nếu cậu chịu giúp tớ, cậu sẽ được nhiều hơn thế nữa.”
“Nhiều hơn?” Tôi thì thào nhìn Phùng Thần Thần.
“Phải, nhiều hơn, cả thân thể này của tớ đều giao cho cậu, chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào cũng là của cậu, mà tớ cũng sẽ chẳng nói cho ai biết đâu, cũng sẽ không phát sinh quan hệ tình cảm với cậu, sao, như vậy có được không?” Phùng Thần Thần ghé sát vào tai tôi, cũng không quên cắn nhẹ lên vành tai tôi một cái.
“Để tớ suy nghĩ đã, giờ cậu đi đi.” Tôi run rẩy phất phất tay, quay đầu đi không dám tiếp tục nhìn cô ấy, có trời mới biết là tôi đang kìm nén dục vọng đang trỗi dậy trong cơ thể.
“Vậy cậu suy nghĩ đi nha.” Phùng Thần Thần nở một nụ cười, sau đó xoay người rời đi, nhìn theo bóng lưng cô ấy, đôi chân thon dài, tôi nhịn không được, nuốt nước bọt ừng ực.
Thế nhưng, nghĩ tới Diệp Nhã Tuyết, tôi lại lắc lắc đầu, nếu chưa hẹn hò với Diệp Nhã Tuyết, chắc chắn tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của Phùng Thần Thần. Tuy tôi không thích một nữ sinh phóng khoáng như Phùng Thần Thần, nhưng điều kiện cô ấy đưa ra quả là khó từ chối.
Nhưng hiện giờ tôi đã có Diệp Nhã Tuyết, tôi không thể có lỗi với cô ấy, dù tôi hay tơ tưởng lung tung, nhưng trên thực tế vẫn là một người chung thủy, nên tôi quyết định xóa hình ảnh của Phùng Thần Thần ra khỏi đầu mình.
Lúc tôi trở về lớp, cả phòng đang ồn ào, ngay cả cô giáo chủ nhiệm cũng chẳng màng quản nữa, cả lớp giống hệt như đám nô lệ Châu Phi được giải phóng, bắt đầu náo loạn.