“Không phải tớ, thật sự không phải tớ mà!” Từ Nhược Băng vừa hét lên vừa lùi lại phía sau, các bạn nam sinh cũng vội vàng ngăn Vương Vũ lại, Từ Nhược Băng là một người đẹp dịu dàng mỏng manh, chắc chắn không phải là đối thủ của Vương Vũ, nếu không cẩn thận, có thể lại có thêm một vụ giết người.
“Không phải cậu thì là ai, trừ cậu ra, ai lại đi bỏ phiếu cho Hạng Văn Thành chứ?” Vương Vũ giận dữ hét lên, các bạn khác cũng nhìn Từ Nhược Băng đầy nghi ngờ.
“Đừng ồn nữa, hiện tại cũng không thể kết luận là Từ Nhược Băng, chúng ta nhất định phải điều tra xem ai là người đã làm chuyện này. Người này chắc chắn có thù với Hạng Văn Thành, tất cả mọi người không ai được rời khỏi chỗ này cho tới khi tìm ra người đó.” Quan Ngọc lên tiếng.
“Nhất trí.” Mọi người đồng loạt gật đầu, sau đó, cả lớp bắt đầu điều tra, ai cũng bị chất vấn, hơn nữa, số lượng điện thoại trên bàn cũng được đếm thật kỹ, không thiếu một cái nào, tình hình cho thấy, không phải người trong lớp bỏ phiếu này.
“Cuối cùng là ai đã bỏ phiếu, có bản lĩnh thì bước ra đây!” Vương Vũ chửi ầm lên, nhưng ai ai cũng tỏ ra vô tội, ngay cả Từ Nhược Băng cũng vậy.
Tình hình rơi vào bế tắc, thi thể của Hạng Văn Thành giấu không được lâu, bởi vậy trong khoảng thời gian này nhất định phải nghĩ cách tìm ra người đã bỏ phiếu.
“Không đúng, đây là chuyện liên quan tới an nguy của cả lớp, người ngoài không thể xen vào được, mà làm vậy cũng chẳng có lợi gì cho bản thân hết.” Tôi nhìn nhận tình hình thực tế trước mắt rồi lẩm bẩm, bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, tôi đứng bật dậy: “Tớ biết, tớ biết là ai bỏ phiếu rồi.”
“Là ai?” Vương Vũ hỏi lại ngay.
“Chính là người phát động đợt bỏ phiếu.” Tôi nghiến răng nói ra từng chữ, rốt cuộc tôi cũng đã biết mình tính sót cái gì rồi, tôi tính toán toàn bộ, nhưng lại bỏ sót Trần Phong.
Thật ra người phát động đợt bỏ phiếu, cũng có quyền bỏ phiếu, cũng nắm một phiếu trong tay, hay nói cách khác, dù tất cả mọi người không bỏ phiếu, thì cuối cùng hắn cũng sẽ bỏ một phiếu, phiếu này sẽ quyết định kết quả.
Cao Minh sững người, một lúc sau mới sực tỉnh: “Đúng rồi, là Trần Phong, người phát động đợt bỏ phiếu, vỗn dĩ cũng có quyền bỏ phiếu.”
“Tớ không tin, phải xem thử mới biết được.” Vương Vũ nói xong thì chụp lấy điện thoại tùy tiện phát động một đợt bỏ phiếu mới, đúng là vậy, chính mình cũng được quyền bỏ phiếu.
“Vậy là đúng rồi.” Vương Vũ tái mặt nhìn vào điện thoại, giọng đầy kinh hoảng: “Vậy là, dù cho chúng ta không bỏ phiếu, thì trò bỏ phiếu này cũng mãi mãi không thể nào có kết quả là ‘không’ phiếu, trò này không có cách nào kết thúc được rồi.”
Sau khi Cao Minh nghe xong những lời này thì ngồi thẫn thờ, sắc mặt tái nhợt, toàn bộ tính toán của cậu ấy, đã sai rồi, những phản kháng của chúng tôi, không hề có chút ý nghĩa nào cả.
“Không chỉ vậy, nếu chúng ta không bỏ phiếu, là đã bỏ đi quyền chủ động trong việc quyết định kết quả bỏ phiếu, giao nó lại cho người phát động đợt bỏ phiếu, nếu đợt bỏ phiếu giống như hôm Chủ nhật vừa rồi, thì xem như chúng ta tiêu đời hết.” Tôi bình tĩnh phân tích.
“Đúng vậy, cho nên trước khi tìm được hung thủ, mọi người tuyệt đối không thể không bỏ phiếu, nếu không, chúng ta sẽ chết nhanh hơn, bàn tay phía sau bức màn đã phát hiện được ý đồ của chúng ta rồi, hơn nữa là còn vào thời khắc quan trọng, cho một phiếu quyết định.” Đoan Mộc Hiên cũng lên tiếng.
Sau đó, Quan Ngọc bảo mọi người giải tán. Chẳng bao lâu thì cảnh sát cũng đã tới, lúc bọn họ nhìn thấy thi thể của Hạng Văn Thành, sắc mặt cũng chẳng có gì thay đổi.
Chúng tôi đều đã ra ngoài, trong lớp chỉ còn lại cảnh sát và pháp y mà thôi.
Ra tới sân trường, thần sắc của tôi thay đổi không ngừng, đôi mày nhíu chặt.
“Mấy người cảnh sát này có gì đó lạ lạ.” Đột nhiên tôi nói với Lý Mạc Phàm.
“Sao vậy, tớ thấy bọn họ bình thường mà.” Lý Mạc Phàm trả lời.
“Có phải cậu đần rồi không, cậu nghĩ kỹ đi, bữa giờ lớp chúng ta đã chết bao nhiêu người rồi?” Tôi hỏi Lý Mạc Phàm.
“Chuyện này... Trần Phong, Lý Vũ Tuyền, Tô Nhã, Bí Tiểu Vũ, Hạng Văn Thành, năm người rồi.” Lý Mạc Phàm vừa đếm vừa trả lời.
“Năm người, cậu nghĩ đi, đã chết năm người rồi, vậy mà cả trường chẳng có phản ứng gì cả sao?” Tôi lại hỏi Lý Mạc Phàm.
“Ừ ha, hình như cả trường chằng có phản ứng gì, ngoài học sinh các lớp khác hơi sợ hãi ra, cả trường dường như chẳng ai nói gì.” Lý Mạc Phàm như bừng tỉnh.
“Một lớp học đã chết tới năm người, chuyện này đủ kinh động cả nước, nhưng cậu xem đi, chẳng có báo đài nào quan tâm tới cả, cứ y như là chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.” Tôi nhún vai, vẻ mặt khó tin.
“Cậu nói đúng, theo lý mà nói, trường mình xảy ra chuyện lớn như vậy, mà không ai biết cả, cha mẹ tụi mình cũng chẳng biết gì luôn.” Vẻ mặt của Lý Mạc Phàm khó hiểu.
“Còn nữa, mấy ông cảnh sát kia cũng rất kỳ lạ.” Tôi trầm ngâm.
“Bọn họ lạ chỗ nào?” Lý Mạc Phàm thắc mắc.
“Sao chết người nhiều lần như vậy mà người tới xử lý tới lui cũng chỉ có bấy nhiêu, chuyện này không lạ sao? Đáng lý ra, kiểu nào cũng phải thành lập một tổ chuyên án mới đúng chứ.” Tôi vội vàng nói.
“Đúng ha, trước giờ chúng ta gặp tới gặp lui cũng chỉ mấy ông cảnh sát này thôi.” Lý Mạc Phàm bắt đầu hiểu ra.
“Nếu tớ đoán không sai, dù lớp chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng không có nhiều người biết, vì đã có một lực lượng thần bí phong tỏa tin tức rồi, để không ai ngoài chúng ta biết được hết.” Tôi bình tĩnh phân tích.
“Đúng vậy, nhưng không chỉ có chúng ta, giáo viên chủ nhiệm cũng biết rõ mà.” Lý Mạc Phàm nói.
“Vậy thì phải tìm hiểu mới biết được.” Tôi chỉ nói vậy rồi lắc đầu, cũng chẳng nói gì thêm.
Sáng hôm nay cũng là giờ tự học, rất nhiều bạn đã quay về ký túc xá, còn những học sinh ngoại trú như chúng tôi, chỉ có thể lang thang trong sân trường.