Đúng vậy, Cao Minh nói không sai, mọi người có quyền không bỏ phiếu, đừng quên rằng, những đợt bỏ phiếu trước đây, cả lớp tổng cộng hơn năm mươi người, không phải ai cũng đều tham gia. Không bỏ phiếu thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, hay nói cách khác, chỉ cần không bỏ phiếu, thì không cần thực hiện nội dung của đợt bỏ phiếu. Số phiếu của hai bên đều bằng 'không', thì có thể mọi thứ sẽ kết thúc.
“Cao Minh, cậu thật là thông minh, vậy là chúng ta được cứu rồi!”
Một số người hò reo mừng rỡ, ngay cả Quan Ngọc cũng vui vẻ hơn rất nhiều: “Ý kiến này rất hay, chúng ta có thể thử xem.”
Sau đó, mọi người bắt đầu làm thử, thời hạn bỏ phiếu là bốn tiếng, trong vòng bốn tiếng này, không ai được phép bỏ phiếu, nếu không, sẽ biến thành kẻ thù chung của cả lớp ngay lập tức.
“Tất cả mọi người gom hết điện thoại lại chỗ của tớ rồi cùng nhau trông chừng, từ giờ tới trưa, cố gắng không ra khỏi lớp, cho dù là đi vệ sinh, cũng phải có người đi cùng.” Quan Ngọc nói.
Đề nghị này nhanh chóng được cả lớp đồng tình, ngay cả Từ Nhược Băng và Hạng Văn Thành cũng hết sức ủng hộ, dẫu sao thì mọi người cũng đang muốn được thoát khỏi lời nguyền của những đợt bỏ phiếu này.
Toàn bộ điện thoại được gom lại để trên chiếc bàn đầu tiên, trước ánh mắt của rất nhiều người, chắn chắn sẽ không có ai dám đến lấy, nếu có ai muốn ra ngoài, cũng sẽ có người đi cùng, đặc biệt là Từ Nhược Băng và Hạng Văn Thành, sẽ được chú ý nhiều hơn, để đề phòng một trong hai người họ không chịu đựng nổi áp lực mà tự mình bỏ phiếu cho đối phương.
“Này cậu, không ngờ là cậu cũng có bản lĩnh như vậy đấy, vào lúc căng thẳng mà lại có thể nghĩ ra cách hay như vậy.” Vương Vũ đi đến cười nói với Cao Minh.
Những người khác cũng tấm tắc khen ngợi Cao Minh, khiến cho cậu ấy vô cùng đắc chí.
Giờ ra chơi, Dương Á Thịnh đi đến trước mặt tôi, giọng đầy cảm kích: “Lão Đại, cậu nói xem cách này có dùng được không?”
Tôi thoáng liếc Dương Á Thịnh, lúc này, thái độ của cậu ấy đối với vô cùng cung kính, trước mắt, xem như tôi đã quyết định đúng.
“Không mấy khả thi đâu.” Tôi lắc đầu nói.
“Không khả thi sao? Tớ cảm thấy cách này rất hay mà, làm như vậy thì chúng ta có thể thoát khỏi lời nguyền rồi, có thể quay về cuộc sống bình yên trước đây.” Dương Á Thịnh nói.
Tôi thoáng ngẩn người, sau đó khẽ lắc đầu, chẳng nói gì thêm, cách của Cao Minh, thật ra cũng không tệ lắm, nhưng lòng tôi cứ có cảm giác rằng, cách này vẫn còn điểm gì đó sơ suất.
Hai tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Quan Ngọc cầm điện thoại lên xem, sau đó nói với mọi người: “Tốt lắm, bây giờ số phiếu hai bên vẫn là ‘không’, chỉ cần duy trì như vậy chúng ta thành công rồi.”
“Thật tốt quá!” Dưới lớp có người mừng rỡ reo lên, tôi cũng phấn khởi vỗ tay bộp bộp, thế nhưng ngay lúc này, tâm trạng bồn chồn lo lắng không yên của mình mách bảo cho tôi biết, hình như cách này đã bỏ sót điều gì đó.
Sáng nay là thời gian tự học, vì liên quan đến tính mạng, nên mọi người đều ở lại trong lớp, không được ra ngoài, tất cả đều im lặng, cùng hồi hộp đợi kết quả cuối cùng.
Ba tiếng sau, số phiếu vẫn là ‘không’, kết quả dường như đã định, ai nấy đều nhẹ nhõm hơn, bắt đầu trò chuyện với nhau.
Ba tiếng ba mươi phút, số phiếu vẫn là ‘không’.
Ba tiếng năm mươi chín phút, chỉ còn một phút nữa là kết thúc đợt bỏ phiếu, trong nhóm chat, số phiếu vẫn là ‘không’, lúc này, trên mặt của mọi người đã hiện rõ sự vui mừng, có vẻ mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.
Không sai, lời nguyền đáng sợ bao trùm lớp chúng tôi, rốt cuộc cũng sắp kết thúc rồi, những u ám hoang mang trong lòng mỗi người dường như đang từ từ tan biến.
Quan Ngọc mỉm cười cầm điện thoại lên, vừa định tuyên bố kết thúc đợi bỏ phiếu thì sắc mặt đột nhiên tối sầm lại: “Sao lại vậy được chứ?”
“Có chuyện gì?” Vương Vũ vội hỏi.
“Không biết ai đã bỏ cho Hạng Văn Thành một phiếu rồi.” Quan Ngọc lo lắng hỏi, lời còn chưa dứt thì Vương Vũ đã hét ầm lên: “Mẹ nó, rốt cuộc là ai đã bỏ một phiếu này vậy?”
“Chắc chắn là Từ Nhược Băng rồi.” Giọng ai đó dưới lớp vang lên, khiến mọi ánh mắt đều dồn về Từ Nhược Băng.
“Không phải tớ, nãy giờ tớ không bước ra khỏi lớp, điện thoại của tớ cũng ở trên kia mà.” Từ Nhược Băng kinh hãi xua tay giải thích.
“Sao lại vậy chứ? Chẳng phải đã thống nhất là không ai được bỏ phiếu hay sao? Sao lại bỏ phiếu chứ?” Hạng Văn Thành gào lên, hai tròng mắt đỏ ngầu. Vốn tưởng rằng sắp thoát khỏi cơn ác mộng chết chóc, ai ngờ trong giây phút cuối cùng lại thất bại, việc này khiến cậu ấy không thể nào chấp nhận nổi.
“Cuối cùng là ai? Tại sao lại làm như vậy? Là do có thù với tớ sao?” Hạng Văn Thành vẫn đang mắng nhiếc, mặt của cậu ấy trắng xanh, ánh mắt oán hận nhìn Từ Nhược Băng.
Gần như tất cả mọi người đều cho là Từ Nhược Băng làm, vì dù sao chuyện này cũng liên quan tới sinh tử tồn vong của cô ấy, mặc cho Từ Nhược Băng liên tục giải thích, cũng chẳng thay đổi được gì.
“Là do thứ đê tiện cậu phá bĩnh, tớ có chết cũng sẽ không tha cho cậu đâu.” Hạng Văn Thành nhìn Từ Nhược Băng đầy căm phẫn, chực nhào tới đánh cô ấy, nhưng ngay khi lao ra, mặt cậu ấy bỗng trắng nhách, sau đó, cả người lảo đảo, giống như đang bị ai kéo lại. Cậu ấy cứ thế mà đi thụt lùi, rồi bỗng nhiên cổ bị bẻ quặp về phía sau.
Cùng với tiếng ‘răng rắc’ rợn người của xương cốt, cổ của cậu ấy bị vặn gãy, cả người đổ ầm lên mặt đất, sau cùng là bất động.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi, mà lại có thêm một người nữa chết. Lúc này, cả lớp im phăng phắc, sắc mặt nặng nề tuyệt vọng nhìn thi thể của Hạng Văn Thành, không ai nói với ai tiếng nào.
“Từ Nhược Băng, tớ xé xác cậu.” Vương Vũ gào lên, tính nhào về phía Từ Nhược Băng.