Edit: Diệp Lưu Nhiên
Bạch Tịch Nguyệt vụng về giải thích, Mộ Khinh Ca lười để ý đến có bao nhiêu người tin. Nàng chỉ nhìn lướt qua người chung quanh, chứng kiến một đám bộ dáng cau mày, nàng cười lạnh nói: "Trường Nhạc công chúa bởi vì Tịch Nguyệt muội muội mà cảm thấy không khỏe, với tư cách là ca ca của Tịch Nguyệt muội muội, ta là nghĩ muốn đích thân đưa công chúa quay về nghỉ ngơi, mới xem như cảm tạ đi. Về phần Tịch Nguyệt muội muội, tuy rằng bị thương, nhưng ta đã đưa đến y quán trị liệu, thoát ly nguy hiểm. Lại sai thị vệ trong phủ mang nàng về, còn có nha đầu thiếp thân của Tịch Nguyệt muội muội bồi cùng."
Nói xong, nàng quay người nhìn Bạch Tịch Nguyệt vẻ mặt trắng bệch, lộ ra thần sắc áy náy: "Tịch Nguyệt muội muội, Mộ ca ca cũng muốn tự mình đưa ngươi về. Chỉ là không có biện pháp phân thân, Trường Nhạc công chúa vì ngươi mà chấn kinh, về tình về lý, ta là ca ca, lại là tiểu tước gia Mộ phủ, phò mã tương lai của công chúa, hẳn nên đưa nàng về mới phải. Chẳng lẽ, Tịch Nguyệt muội muội chính là bởi vì chuyện này, muốn rời khỏi Mộ phủ?"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt bốn phía nhìn Bạch Tịch Nguyệt đều thay đổi.
Đồng tình thương tiếc lúc trước, biến thành trách cứ. Trách cứ nàng không hiểu chuyện, trách cứ nàng bất thông tình lý.
Tiểu tước gia người ta khắp nơi vì nàng suy nghĩ, vì nàng còn tự mình tiễn đưa công chúa, biểu đạt lòng biết ơn. Nàng lại bởi vì tiểu tước gia không đưa nàng hồi phủ, việc nhỏ như vậy, liền nháo muốn rời nhà?
Thật sự là lòng dạ hẹp hòi, không hiểu chuyện.
"Không, không phải như thế." Bạch Tịch Nguyệt cảm nhận được ánh mắt bốn phía biến hóa, vội vàng muốn thanh minh cho mình.
"Tịch Nguyệt, nếu là bởi vậy mà con muốn rời phủ, kia cô cô cũng muốn nói với con. Khinh Ca tuy rằng không đưa con trở về, nhưng về tình cảm có thể tha thứ, con sao có thể trách hắn?" Mộ Liên Dung cũng lắc đầu nói. Lúc trước, nàng căn bản không biết công chúa thân thể không khỏe, hơn nữa còn là vì nguyên nhân Bạch Tịch Nguyệt.
"Liên cô cô..." Bạch Tịch Nguyệt thấy được trong mắt Mộ Liên Dung thất vọng, trong lòng cả kinh. Lại nhìn Mộ Hùng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, không thấy nửa điểm hỏa khí, liền biết mình đã thất bại.
Không chỉ có thất bại, nàng còn cảm thấy hai gò má mình bỏng rát. Tựa hồ hình tượng hoàn mỹ nàng dựng lên mấy năm nay ở Mộ phủ, chỉ bởi mấy câu của Mộ Khinh Ca mà sụp đổ.
Nước mắt khơi dậy, tràn mi mà ra.
Bạch Tịch Nguyệt đáng thương khổ sở nói: "Không không không, con không biết Mộ ca ca là tốt cho con. Con sau khi bị thương liền hôn mê, lúc tỉnh lại chợt nghe Lục Chi nói Mộ ca ca đem con đặt trong y quán, đưa công chúa trở về rồi. Con chỉ là cho rằng đều bởi vì con, làm hại Mộ ca ca phân tâm, không thể chuyên tâm đối công chúa. Cho nên mới nghĩ, nếu là rời đi, sẽ giảm bớt chút phiền toái cho Mộ ca ca."
Vì vãn hồi hình tượng của mình, Bạch Tịch Nguyệt không chút do dự liền đem nha hoàn của mình đẩy ra.
Lục Chi bị chủ tử bán đứng, lập tức sắc mặt trắng nhợt, vội quỳ xuống, cho mình cái tát, trong miệng không ngừng nói: "Lão công gia, tiểu tước gia, trưởng tiểu thư, đều là nô tỳ không tốt, ở trước mặt cô nương bàn lộng thị phi, làm hại cô nương nghĩ nhiều, càng hiểu lầm tiểu tước gia."
"Lục Chi, ngươi sao có thể như vậy?" Lục Chi nói, làm cho Bạch Tịch Nguyệt thần sắc lộ ra xấu hổ và giận dữ, phảng phất, nàng cũng là người bị hại.
"Được rồi." Mộ Hùng nhíu mày chậm rãi đứng lên. Một màn trước mắt, tựa hồ biến thành một trò khôi hài.
Ông thật sâu nhìn Bạch Tịch Nguyệt, lại nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: "Ca nhi, đi theo ta."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, khẽ cười nhạt, cùng theo Mộ Hùng rời đi. Đối với Bạch Tịch Nguyệt, nàng ngay cả một ánh mắt đều ngại nhìn.
Sau khi hai vị chủ tử rời đi, Mộ Liên Dung cũng lạnh giọng phân phó gia nhân: "Đều đi xuống đi, nên làm cái gì liền làm đi."
Mọi người đồng loạt lui ra, chỉ là lúc rời đi, ánh mắt nhìn chủ tớ hai người Bạch Tịch Nguyệt đều mang theo một loại ý vị khác. Sau khi người trong sảnh đều rời khỏi, Mộ Liên Dung mới nhìn Bạch Tịch Nguyệt, hơi có thâm ý nói: "Tịch Nguyệt, Liên cô cô nhìn con lớn lên. Con ở trong lòng cô cô vẫn luôn là tiểu cô nương thiên chân vô tà, luôn quan tâm người. Chuyện này đã qua, trên người con còn có thương tích, về nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Lục Chi, nhiều thêm vài phần lạnh lẽo: "Lục Chi, thay chủ tử suy nghĩ là trách nhiệm của ngươi. Nhưng ngươi phải biết cái gì là bổn phận nha hoàn."
"Liên cô cô, là Tịch Nguyệt suy nghĩ nhiều." Bạch Tịch Nguyệt nhu nhu đứng lên, trong mắt mang theo nước mắt.
Mộ Liên Dung nhìn về phía nàng, im lặng không nói.
Khoảnh khắc, mới khẽ thở dài, rời khỏi chính sảnh.
"Cô nương." Đưa mắt nhìn Mộ Liên Dung rời đi, Lục Chi mới đứng lên, tới gần Bạch Tịch Nguyệt.
Ai ngờ, Bạch Tịch Nguyệt lại giơ tay phất một cái, tay áo mang theo lực đạo, đem Lục Chi trực tiếp ngã xuống đất.
"A!"
"Ngươi cái phế vật này!" Bạch Tịch Nguyệt mắng. Đem cảm xúc trong lòng đều phát tiết lên người Lục Chi.
"Thực xin lỗi, cô nương." Lục Chi nhịn xuống nước mắt, run run nói.
Bạch Tịch Nguyệt vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Còn không dẫn ta ly khai, ngại cái mặt này ném chưa đủ sao?" Nếu nói lúc trước muốn ly khai Mộ phủ chẳng qua là vì diễn trò, hiện giờ, nàng thật sự muốn rời khỏi, một khắc cũng không muốn ở lại.
Mộ Khinh Ca khi nào trở nên lợi hại như vậy, đầu óc rõ ràng như thế?
Nàng rõ ràng đã nghĩ nhiều lần sẽ không sai sót, mới làm như vậy. Như thế nào mới có dăm ba câu, cả sự kiện đều phản lại đây?
Ánh mắt Bạch Tịch Nguyệt đen tối khó hiểu.
Thất bại hôm nay, nàng không dám nói cho Duệ Vương. Sợ sẽ khiến người trong lòng thất vọng, cảm thấy mình vô dụng.
Không được! Nàng nhất định phải phá hư quan hệ giữa Mộ Hùng và Mộ Khinh Ca.
Bạch Tịch Nguyệt mím môi, ở Lục Chi nâng xuống, quay trở về viện mình.