Edit: Diệp Lưu Nhiên
Không quan tâm?
Khóe mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng dừng trên người Bạch Tịch Nguyệt, tựa như băng sương. Mà người sau, vẫn như cũ bộ dáng ủy khuất buồn bã, căn bản không liếc nhìn nàng một cái.
Nàng bước qua, đi tới trước mặt Bạch Tịch Nguyệt, lạnh giọng hỏi: "Ta đối với ngươi không quan tâm?"
"Xú tiểu tử, ngươi làm cái gì?" Mộ Liên Dung đem Bạch Tịch Nguyệt ôm chặt, Mộ Khinh Ca nói, theo nàng xem thấy chính là đang uy hiếp Bạch Tịch Nguyệt.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn Mộ Liên Dung, ánh mắt một mảnh bình tĩnh.
Mộ Liên Dung bị cái nhìn này xem đến trong lòng run lên, lúc mở miệng, ngữ khí không khỏi hòa hoãn chút: "Ngươi có biết, chính bởi vì hành động của ngươi, khiến Tịch Nguyệt lầm cho mình là người dư thừa, cảm thấy ảnh hưởng chuyện ngươi và công chúa, mới chủ động yêu cầu ly khai Mộ phủ hay không?"
Mộ Khinh Ca cười.
Chỉ là nụ cười có chút rét run.
Nhìn về phía Bạch Tịch Nguyệt, nàng thật không biết có nên dựng một ngón cái cho nàng ta hay không.
Đem chân tướng ngắt đầu bỏ đuôi, lại xem nhẹ một ít quá trình, liền trở thành một phiên bản khác. Cái phiên bản này nàng nghe xong, đến mình cũng cảm thấy mình là kẻ cặn bã.
Nàng ta nghĩ mình sẽ không nói ra sự thật che giấu đó sao?
Cho là coi như mình mặc kệ thanh danh của nàng ta, cũng sẽ không không màng đến thanh danh Trường Nhạc công chúa, còn có thanh danh Thái tử, sẽ không đem chân tướng nói ra?
Nàng dám xác định, thị vệ trong phủ mang theo xe ngựa đem Bạch Tịch Nguyệt từ y quán trở về, Mộ Hùng và Mộ Liên Dung đều biết rõ.
Vì vậy, ở lý giải của bọn họ, Bạch Tịch Nguyệt từ nhỏ lớn lên tại Mộ phủ, phụ thân lại đối Mộ phủ có ân, vô luận từ mặt đạo nghĩa cùng cảm tình mà nói, đều phải so với Tần Diệc Dao càng thân cận trọng yếu hơn một ít.
Mà nàng lại chỉ đem Bạch Tịch Nguyệt bị thương ném cho thị vệ trong phủ mang về, bản thân lại đi đưa Trường Nhạc công chúa không bị thương gì.
Hành động như vậy, trong mắt Mộ gia, chính là vong ân phụ nghĩa.
Cũng khó trách Mộ Hùng và Mộ Liên Dung sao lại tức giận như vậy. Đừng nói bọn họ, không thấy gia nhân bốn phía Mộ gia, đều vẻ mặt ghét bỏ cùng phẫn nộ nhìn nàng sao? Nếu không phải có Mộ Hùng ngồi ở đây, chỉ sợ sẽ có vô số trứng thúi, cục đá hướng nàng ném tới.
Ha hả...
"Tiểu tử thúi ngươi còn cười!" Mộ Khinh Ca không tiếng động cười, làm cho Mộ Hùng nhíu mày.
Mộ Khinh Ca chậm rãi ngước mắt, không hề sợ hãi chống lại con mắt Mộ Hùng, bình tĩnh nói: "Gia gia cũng cho rằng là Khinh Ca sai?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của người bốn phía đều trở nên bất thiện. Tựa hồ tức giận Mộ Khinh Ca không biết hối cải.
Ngay cả Mộ Liên Dung cũng nhíu mày lại thành một đoàn.
Bạch Tịch Nguyệt rúc vào trong ngực Mộ Liên Dung, trộm nhìn Mộ Khinh Ca. Chẳng biết tại sao, nàng ta nghe ngữ khí bình tĩnh này của Mộ Khinh Ca, trong lòng trở nên hoảng loạn.
Hắn muốn giải thích sao?
Không, chuyện này, hắn căn bản giải thích không rõ.
Một khi hắn muốn nói rõ ràng, kia tất yếu phải đem chuyện phát sinh trong thiên điện nói ra, chuyện này dính đến Thái tử và công chúa, hắn tuyệt đối không dám nói ra.
Đúng! Hắn không dám nói. Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt. Hắn bất quá là cố lộng huyền hư (*) mà thôi, chỉ là mạnh miệng mà thôi
(*) Cố lộng huyền hư: cố làm ra vẻ huyền bí.
Bạch Tịch Nguyệt trong lòng không ngừng tự an ủi mình.
"Mộ Khinh Ca, ngươi có lời gì muốn nói." Mộ Hùng không có trả lời vấn đề Mộ Khinh Ca, mà là hỏi ngược lại.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lành lạnh đảo qua Bạch Tịch Nguyệt, trêu tức cười nói: "Tịch Nguyệt là bị thương không sai, nhưng nàng tại sao bị thương, Khinh Ca cũng không biết. Hôm qua, Khinh Ca cùng Tào Quý kia hoàn thành đánh cuộc, quay người lại đã không thấy tăm hơi Tịch Nguyệt muội muội. Ta cùng công chúa phải tìm kiếm một phen, mới tìm được nàng. Ta cũng muốn hỏi một chút, Tịch Nguyệt muội muội, một thân thương tích của ngươi rốt cuộc từ đâu mà đến? Đây chính là khu săn thú hoàng gia, ngươi lần đầu tiến vào, vì sao không ngoan ngoãn ở bên người ta và công chúa, mọi nơi đi loạn, khiến cho mình bị thương? Ngày hôm qua vội vàng chữa thương cho ngươi, ta không có hỏi, không bằng hôm nay ngươi ở trước mặt gia gia và cô cô, giải thích nghi hoặc cho ta?"
Muốn tẩy trắng cho mình, nhất định phải nói ra chân tướng sao?
Mộ Khinh Ca trong lòng châm biếm. Chỉ cần đem lý do thoái thác của đối phương chỉ ra lỗ hổng, là đủ rồi.
"Muội..." Bạch Tịch Nguyệt ngây ngẩn cả người. Nàng căn bản không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ phản ứng nhanh như vậy, không đi biện bạch cho bản thân, ngược lại chỉ ra vấn đề trên người mình.
Nàng không dám nói chuyện hôm qua trong thiên điện, trước mắt phải đem sự tình nói thế nào cho qua?
"Tịch Nguyệt muội muội, ngươi nói đi." Khóe miệng Mộ Khinh Ca giương lên, nụ cười thập phần động lòng người.
"Không sai, Tịch Nguyệt, cô cô ngược lại quên hỏi con, vết thương trên người con là thế nào?" Mộ Liên Dung cũng truy vấn. Mục đích khác với Mộ Khinh Ca, nàng thật sự quan tâm thiếu nữ nàng nhìn lớn lên này.
"Ta... Ta... " Bạch Tịch Nguyệt ấp a ấp úng, làm cho Mộ Hùng trong mắt nghi hoặc càng nhiều.
Mộ Khinh Ca tươi cười càng sâu, tự nói: "Nhắc tới cũng kỳ quái. Hôm qua ở Thú Liệp tràng, Thiệu mập mạp bởi vì trận đấu mà bị thương, mà ngươi mất tích sau đó, cũng là mang thương tích xuất hiện. Kỳ quái nhất chính là, Trường Nhạc công chúa có lòng tốt chiếu cố ngươi một phen, lúc trên đường về, cũng cảm thấy không khỏe. Ta cũng hết sức tò mò, đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Dứt lời, ánh mắt thanh thấu của nàng dừng trên người Bạch Tịch Nguyệt.
Sắc mặt Bạch Tịch Nguyệt đột nhiên trắng bệch.
Mộ Khinh Ca phản kích, khiến cho nàng ta căn bản chống đỡ không được.
Mộ Hùng nhìn Bạch Tịch Nguyệt sắc mặt biến hóa, nhíu mày hỏi: "Tịch Nguyệt nha đầu, vô luận chuyện gì, con cứ việc nói ra, có gia gia vì con làm chủ."
Gừng càng già càng cay, ông đã nhìn ra Bạch Tịch Nguyệt có chỗ giấu giếm.
Lần nữa bị truy vấn, Bạch Tịch Nguyệt đành phải kiên trì nói: "Con lần đầu tới khu săn thú hoàng gia, trong lòng hiếu kỳ liền không cẩn thận tách khỏi Mộ ca ca. Sau lại... Sau lại... Con gặp được một dã thú, trong lúc bảo vệ tính mạng bị thương. Lúc công chúa tìm được con, có thể bởi vì máu trên người con mà bị hù đến, cho nên mới có chút không khỏe."
"Nguyên lai Trường Nhạc công chúa là bởi vì muội muội mà không khỏe a!" Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.