Lưu Tô đang buồn bực trong lòng, vì vậy bất chấp mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt của Lý Kim Mẫn.
“Nếu không nàng theo ta hẹn hò đi chơi chiều nay!”
Nói ra một lúc, Lưu Tô mới nhớ ra Lý Kim Mẫn là vợ của bạn học mình, thầm mắng trong long mình nói không có suy nghĩ. Với cá tính bảo thủ của Lý Kim Mẫn chắc chắn hắn đã đánh mất hình tượng chính nhân quân tử muốn xây dựng trong lòng nàng của hắn từ nãy giờ rồi.
Thế nhưng bất ngờ là nàng lại ngây thơ trả lời.
“Ta đã kết hôn rồi, theo người hẹn hò chả có ý nghĩa gì. Đợi chồng ta đi công tác trở về, ta muốn mời người tới nhà ăn cơm cùng chúng ta.”
“Tốt! Nhưng hôm nay là cuối tuần, chẳng lẽ ngươi không có đi chơi ở đâu sao?”
Lưu Tô tiếp tục cố gắng.
“Viên Quang không ở đây, ta đi cùng với ai được?”
“Ta có thể này, có một bộ phim nghe nói không tệ, ta mời người cùng xem!”
Hắn nhanh chóng đưa ra gợi ý cho nàng.
“Được rồi! Dù sao buổi chiều ta cũng không có việc gì làm, ngươi mời ta ăn cơm thì ta mời người xem phim!”
Nàng suy nghĩa đắn đo một lúc, cảm thấy hắn là bạn học của Viên Quang nên căn bản không có ý nghĩ gì khác, dứt khoát đồng ý với hắn.
Lưu Tô lái xe chở Lý Kim Mẫn tới rạp chiếu phim. Nàng ngồi ở bên phải tay lái. Sau khi hơi lạnh tràn đầy trong xe cũng kéo theo đó là hương nước hoa cao cấp từ Lý Kim Mẫn cũng bao trùm toàn bộ không khí. Nếu như nàng không phải vợ của bạn học, chỉ sợ Lưu Tô hắn bây giờ sẽ suy nghĩ lung tung. Nhưng ở không gian nhỏ bé bị bịt kín như ở trong xe này, hình ảnh Lý Kim Mẫn ngồi cạnh với váy ngắn lộ ra nửa đùi trắng bóc, mượt mà làm cho hắn chỉ muốn vuốt ve cặp đùi ấy, ở trên tất chân trong suốt cứ thế mà nhẹ nhàng vào ra. Trong đầu Lưu Tô tự nhiên nảy ra một suy nghĩ: Tại sao nàng lại là thê tử của bạn học đây
Ngay khi xe đến cửa rạp chiếu phim, hai người mới biết rằng bộ phim đã kết thúc rồi. Lý Kim Mẫn tỏ ra có vẻ thất vọng. Lưu Tô lúc này linh cơ khẽ động.
“Phòng chiếu phim đặc biệt cho Vip chắc chắn có thể xem được, chúng ta chọn phòng đó nhé?”
Nàng suy nghĩ một lúc, đại khái là nghĩ về hình ảnh quân tử của hắn, bèn gật đầu
“Ân! Cũng chỉ còn cách như thế!”
Lưu Tô mang theo Lý Kim Mẫn đến nới mua vé, mua hai vé cho hai người rồi tiến vào phòng chiếu phim. Hắn đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy đây là một gian phòng rất lớn, thế nhưng trong đó chỉ đặt một cái ghế sô pha tương đối lớn. Sau khi phục vụ đưa nước trái cây lên cho hai người ben đi ra ngoài đóng cửa lại. Trong phòng lúc này chỉ có ánh đèn mờ nhạt. Hắn lướt qua thì phát hiện Lý Kim Mẫn trong ánh mắt đang toát ra một tia bất an, bởi vì tuy ghế lớn nhưng nếu như ngồi hai người thì nhất định phải vai chạm vào vai và chân gác lên chân.
“Nàng ngồi xuống trước đi.”
Hắn mở miệng ý mời nàng ngồi. Nàng có chút khẩn trương mà ngồi vào ghế sô pha. Mông đẹp đẫy đà chỉ dính tại thành ghế sô pha, thân thể nàng thì tận lực tránh ra để nhường vị trí còn trống lớn nhất cho hắn. Lưu Tô tắt hết đèn, trong phòng lúc này chỉ thấy đôi con mắt óng ánh của Lý Kim Mẫn đang linh động di chuyển. Nàng bây giờ đang lộ ra một chút khẩn trương, miệng muốn nói nhưng rồi lại thôi. Phim cũng đã bắt đầu chiếu trên màn hình.
Bộ phim khiến cho căn phòng có thêm một chút ánh sáng từ màn hình. Lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng mà lúc Lưu Tô tiến lại và ngồi vào ghế sô pha, mông phải của hắn không thể tránh khỏi chạm vào mông trái co dãn của Lý Kim Mẫn. Nàng lại khẩn trương đi lên, lặng lẽ đem bờ mông dời sang bên phải. Hắn giả bộ không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt chăm chú dán tại màn hình trong phòng.
Đây là một bộ phim tình cảm lãng mạn, trong đó tất nhiên sẽ có không ít cảnh nam nữ nhân vật chính triền miên ở trên giường, trên ghế sô pha cũng như ở nơi công cộng. Mỗi khi xuất hiện loại hình ảnh này, Lưu Tô hơi nghiêng đầu trộm liếc nhìn phản ứng của Lý Kim Mẫn. Và hắn cũng nhận ra Lý Kim Mẫn đường cong trên người rất đẹp, chỉ thua Nhiếp Linh Vũ một chút. Theo hắn thì hai ngọn núi cao ngất mà đứng thẳng của Lý Kim Mẫn rất đẹp, xứng đáng được xưng tụng là trân phẩm rồi.