Từ cách ăn mặc cùng lời nói, cư xử của nàng cho hắn một cảm giác nàng là một cô gái phi thường bảo thủ.
Câu chuyện của hắn với nàng tiến đến trọng điểm chính. Vị mỹ nữ mà hắn muốn tìm hiểu có họ Nhiếp, gọi là Nhiếp Linh Vũ. Đây là cô gái có danh tự làm người khác mơ màng. Bởi vì nguyên nhân Lưu Tô là bạn học của Viên Quang, vậy nên Lý Kim Mẫn không xem hắn như người ngoài, thẳng thắn khuyên hắn bỏ đi ý nghĩa truy cầu đối với Nhiếp Linh Vũ.
“Nhiếp Linh Vũ là thư kí của Tổng giám đốc công ty ta. Đừng nhìn Nhiếp Linh Vũ bề ngoài lạnh lùng như băng, đối với nam nhân không biểu lộ chút sắc thái nào, kỳ thật nàng chính là điển hình của chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền, thứ nàng truy cầu chính là vật chất.”
Cao thấp toàn bộ công ty của Lý Kim Mẫn đều biết rõ con trai của chủ tịch tên là Chu Khải đang theo đuổi Nhiếp Linh Vũ.
“Chu Khải này ngoại trừ có tiền và một thân thịt mỡ ra thì lớn lên thật có lỗi vạn phần với tạo hóa.”
Lý Kim Mẫn cho Lưu Tô một lời nhận xét về Chu Khải. Sau đó nàng đánh giá thái độ của Nhiếp Linh Vũ với vị thiếu gia này.
“Nhiếp Linh Vũ tựa như đang dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt, như gần như xa với Chu thiếu, chọc cho vị thiếu gia tâm tình ngứa ngáy, đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc cho nàng mua phòng, trang trí nhà cửa. Thế nhưng Nhiếp Linh vũ đến cả ngón tay còn chưa cho con lợn mập này đụng qua một phát.”
Sau khi nghe được từ Lý Kim Mẫn về mỹ nữ bề ngoài lãnh diễm như băng sương Nhiếp Linh Vũ lại có những hành vi như vậy, Lưu Tô có chút ngoài ý muốn. Thế nhưng một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, ngay lập tức hắn liền hỏi lại Lý Kim Mẫn.
“Nếu như Nhiếp Linh Vũ là nữ nhân như vậy, vì cái gì hôm đó ta thấy nàng hai hôm liền đều đi làm bằng xe buýt? Hay là nàng muốn Chu mập mạp tặng cho nàng một chiếc xe?”
“Chỉ cần Linh Vũ mở miệng, đừng nói là một chiếc xe mà ngay cả mười chiếc Chu thiếu cũng đưa. Có thể Linh Vũ đi làm bằng xe buýt là để biểu hiện cho bên ngoài thấy nàng là một nữ nhân cần kiệm, sau này đến Chu gia nhất định có thể làm con dâu quản gia hoàn hảo.”
Lý Kim Mẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Qua những lời từ Lý Kim Mẫn, Lưu Tô không thể không tin tưởng Nhiếp Linh Vũ là người tôn sùng vật chất, bởi vì hắn nhớ lại Nhiếp Linh Vũ toàn thân trên người toàn là đồ hiệu, không phải là một thư kí bình thường có thể tự mua được. Hắn tuy thu nhập không ít, nhưng so với Chu thiếu người ta là không thể, Chu mập mạp là dân chơi thứ thiệt đó.
Lý Kim Mẫn tinh ý nhận ra vẻ thất lạc ở Lưu Tô, nàng liền an ủi hắn vài câu, còn ngỏ ý giới thiệu cho hắn một vị hảo hữu của nàng, muốn hắn nhanh chóng quên đi Nhiếp Linh Vũ. Thế nhưng nghĩ tới tình cảnh kích tình cùng Nhiếp Linh Vũ trên xe buýt, chỉ sợ cả đời này hắn không thể quên được.
Lý Kim Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng liên tục nói về bằng hữu của nàng là một cô nương họ Giang, lớn lên cực kì xinh đẹp, thế nhưng hắn không thể nổi lên một chút hứng thú. Ngồi nghe nàng thao thao bất tuyệt về vị Giang mỹ nữ nọ, hắn quyết định chấm dứt việc này, bèn nhìn về phía thân hình động lòng người của Lý Kim Mẫn rồi nói.
“Trừ phi vị bằng hữu kia có được thân hình tốt như Lý Kim Mẫn ngươi, nếu không ta không có hứng thú!”
Lý Kim Mẫn nghe ra được ý ta khen nàng trong đó, đầu lông mày và khóe mắt không thể che nổi nội tâm hưng phấn.
“Bằng hữu của ta so ra tốt hơn ta nhiều lắm, ngươi gặp rồi sẽ biết!”
Lưu Tô thầm buồn cười. Trong lòng hắn có một bài học: khi một nữ nhân nói với ngươi một nữ nhân khác so với nàng tốt hơn nhiều lắm, ngàn vạn lần không được tin, bởi vì nếu như nữ nhân kia thực sự là như thế, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra.
Lý Kim Mẫn gặp hắn trầm tư liền nghĩ rằng hắn đã ngầm đồng ý. Nàng ngay lập tực dùng di động gọi cho cô nương họ Giang. Thật là may mắn với hắn là hôm nay cuối tuần, Giang cô nương có hẹn với người khác, vì vậy Lý Kim Mẫn đành phải nói lời xin lỗi với Lưu Tô.
“Thực xin lỗi! Tạm thời nàng lúc này có việc, đành phải chờ lần sau rồi!”