Chương 1: Mỹ Nữ 38D

Tiến độ xây dựng công trình của Công ty cao ốc Nhạc Minh phi thường chậm trễ, nên lão giám đốc đã điều chuyển Lưu Tô làm quản lý công trường thay quản lý cũ. Không nghĩ tới ngày tại ngày đầu tiên Lưu Tô làm việc ở công trường, liền phát hiện có điều thú vị.

Vào sáng sớm, lúc chưa đến 7 giờ, Lưu Tô đi xe ô tô của mình tới. Hắn đỗ xe cách công trường tầm 100 mét, sau đó đi bộ tiến vào công trường. Do công trường chiếm diện tích rất lớn, với lại nơi tiệm cơm vốn thuộc về giáo đường ở đối diện cổng vào đã được cải biến thành một tòa văn phòng cao tầng, vậy nên lúc hắn tiến vào công trường chỉ gặp duy nhất bảo vệ công trường mà không gặp bất kì một công nhân nào cả.

Lưu Tô trèo lên xem xét tổng thể tiến độ xây dựng tầng mười hai một lần. Sau khi xác minh chất lượng thì công không có gì trở ngại, hắn đi xuống tầng một để tiến hành họp mặt buổi sáng với mọi người. Nhưng ngay khi đang ở tầng ba thì nghe được tiếng ồn ào của công nhân ở tầng hai. Vì vậy hắn liền bước nhanh mấy bước, tiến tới lan can sắt của tầng ba nhìn xem mấy tên công nhân lầu hai đang bàn luận cái gì. Hắn chỉ thấy ước chừng 50 tên công nhân vây quanh dàn giáo bên dưới đang hào hứng chỉ trỏ và đánh ánh mắt về một phía ở góc phố. Hắn nhíu mày nhìn theo về hướng đó thì chỉ trong một sát na thôi, tim hắn như ngừng đập, toàn bộ hô hấp như dừng lại.

Một mỹ nữ cao gầy nổi bật giữa đám người đang băng qua đường cái ở chỗ góc phố đèn xanh đèn đỏ. Tóc nàng vừa dài lại thẳng, kéo dài đến tận cặp mông nảy nở, có thể so với mỹ nữ quảng cáo tóc trên truyền hình. Khuôn mặt hình trứng ngỗng lộ ra đặc biệt động lòng người, trán trơn bóng, làn da trắng noãn như tuyết chỉ có mỹ nhân bại hoại mới có.

Dưới hàng lông mày lá liễu là một đôi mắt to mờ nước, cùng với đó là sống mũi thẳng tắp đầy tự tin như một tác phẩm điêu khắc, môi mềm cong vút, non nớt làm cho Lưu Tô mới nhìn mà đã nghĩ cắn lên đó một ngụm, cái cằm thì thon gọn đầy cá tính. Tất cả điều này làm trở nên vô cùng lãnh diễm, làm hắn không dám nhìn gần, nhưng cũng đồng thời tăng thêm vô hạn vũ mị. Tóm lại đây là một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết.

Hôm nay nàng mặc một cái áo cổ tròn màu trắng tinh, không thể che hết hai ngọn núi ước chừng cỡ 38D của nàng, vai đeo túi da màu lam nhạt. Hạ thân là váy sa mỏng màu xanh da trời với hoa văn trắng sữa là vụn các cánh hoa. Cùng với đó là siêu mỏng trong suất tất chân màu da kéo dài cho đến giày cao gót. Ẩn sau đó là một cặp chân rất dài, tròn, thon tăng thêm muôn phần mị lực.

Nàng cao ước chừng 1 mét 68 (điều này sau đó hắn quả thật chứng minh là đúng), cộng với đôi giày cao gót màu trắng ước chừng 1m73 đến 1m74, đi lại giữa biển người như hạc giữa bầy gà. Phong thái mê người của nàng khiến cho nam nữ ảm đạm thất sắc, làm cho người ta không dám khinh nhờn mỹ nữ. Bình thường chứng kiến mỹ nữ, nam nhân đại dương vật sẽ không an phận, thế nhưng lúc này chỉ có trung thực ở trong đũng quần. Còn nữ ở xung quanh chỉ có thể ngước lên mà ngưỡng mộ nàng. Nàng có vòng eo con kiến thon gọn, nhưng mà cặp ngực thì cực kì to tròn và mềm mại, cộng thêm một đôi trơn mềm thon dài đùi đẹp. Mà nàng lại có khí chất thành thuần như mộng như ảo, để người lần đầu gặp đã sinh yêu thương, không khỏi bội phục chúa sáng thế thật thần kì, muốn tạo nên vẻ đẹp như vậy cũng không biết hao tổn bao nhiêu là tâm huyết.

Lưu Tô thẫn thờ dõi theo cho đến khi nàng biến mất tại cửa tòa nhà cao tầng ở phía đối diện. Lúc này nội tâm hắn nổi sóng mãnh liệt, rung động cức lớn với vẻ đẹp lãnh diễm mà nàng toát ra bên ngoài. Hắn rốt cục đã minh bạch nguyên nhân tiến độ công trường bị chậm rồi, bởi vì lúc này toàn bộ công nhân ở tầng hai vẫn còn nghị luận nhao nhao, quên luôn thời gian bắt đầu làm việc đã trôi qua từ lâu.

Lưu Tô trở lại văn phòng của mình ở công trường. Sau đó hắn gọi điện cho một đội trường của công trường. Chờ khoảng tám đến mười phút sau rốt cuộc vị đội trường kia cũng tới. Hắn trực tiếp hỏi về tình hình nguyên nhân, may mắn là vị đội trường cá tính cũng thẳng thắn ôn hòa, ở trước mặt hắn đã một năm một mười thú nhận nhóm công nhân vì xem xét vị mỹ nữ kia mà mỗi sáng sớm lãng phí gần một giờ thời gian chờ đợi, giữa trưa thì mất tầm khoảng nửa giờ để chờ xem nàng đi mua nước hoa quả, buổi chiều lại thêm nửa giờ nữa chờ xem mỹ nữ tan tầm, không thể tránh khỏi tiến độ công trình chậm trễ. Thời gian bây giờ là tiền cả đấy, vì vậy để làm cho công ty không phải chịu tổn thất lớn hơn nữa, đồng thời công trình có thể thuận lợi hoàn thành xong đúng tiến độ, Lưu Tô hắn lập tức quyết định khiêu chiến vị mỹ nữ kia.

Đúng như vị đội trưởng kia nói, hôm đó đúng vào bốn rưỡi chiều, toàn bộ công nhân đã bắt đầu xì xào bàn tán, không để ý đến công việc. May mà có Lưu Tô vững vàng trấn thủ công trường nên bọn hắn không dám kết thúc sớm công việc, thế nhưng thái độ lười biếng vẫn làm cho hắn tức một bụng khí. Hắn thầm hạ quyết tâm, ngay trước mắt toàn thể công nhân rời khỏi cửa công trường, điều này làm cho chân mày bọn hắn giãn ra, bỏ hết công việc để thoải mái chờ xem mỹ nữ.