Chương 890: Huynh Đệ Tranh Chấp (6)

Trong rừng cây, nữ tử ngồi dựa lưng vào một gốc đại thụ, trên đùi đặt một quyển sách, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật từng trang sách, khí chất thanh nhã, dù không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng thoạt nhìn lại mê người như thế.

Một làn gió nhẹ thổi qua, nữ tử hơi ngẩn người, lạnh giọng hỏi: "Ai?"

Lá cây sàn sạt rung động, sau đó hai thân ảnh một lớn một nhỏ từ trên cây nhảy xuống.

Nam nhân mặc ngân bào tuấn mỹ dị thường, thần sắc lười biếng mang theo vẻ tà khí, bên cạnh hắn là một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác.

Tiểu hài tử này rất ngây thơ, đáng yêu, mặt mày tương tự như nam nhân mặc ngân bào, đôi mắt to tròn chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.

"Vị tỷ tỷ này, ta và ca ca lạc đường, ngươi có thể dẫn chúng ta ra ngoài không?"

Nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của Tiểu Hoàng Nhi, Tử Thiên Cảnh bất giác nhớ tới tình cảnh hắn khí thế dào dạt nhảy vào Thiên Ma Môn, khóe miệng nhịn không được giật giật. Thư Ninh hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày: "Được rồi, các ngươi đi theo ta, ta sẽ dẫn các ngươi ra ngoài." "Đa tạ tỷ tỷ", Dạ Tư Hoàng nở nụ cười cực đáng yêu, "Tỷ tỷ, ngươi có phu quân chưa?" "Tiểu Hoàng Nhi!" Tử Thiên Cảnh nhíu mày, tiểu gia hỏa này chắc không phải là nhìn trúng người ta đi? "Không có." ánh mắt Thư Ninh trầm xuống, lắc lắc đầu. Vậy thì tốt quá, ngươi thu ca ca ta đi, miễn cho hắn luôn quấy rầy mẫu thân." Hai mắt Dạ Tư Hoàng sáng ngời, nếu tặng gia hỏa này đi, vậy chẳng phải mẫu thân sẽ là của một mình hắn sao?

Huống chi, nữ nhân tên Thư Ninh này cũng quen biết mẫu thân, quan hệ cũng không tệ lắm, hẳn không phải là người xấu...

"Tiểu Hoàng Nhi!" Tử Thiên Cảnh nguy hiểm nheo mắt lại, tươi cười lười biếng nói: "Xem ra ta đã quá dung túng ngươi rồi, còn muốn quản chuyện của ta..."

Thư Ninh cười nhạo: "Tiểu gia hỏa, ngươi đang rao bán ca ca ngươi sao? Đáng tiếc, ta không có hứng thú với người lạ, đi thôi, ta dẫn các ngươi ra ngoài."

Nghe vậy, Tử Thiên Cảnh ngước mắt, đánh giá Thư Ninh.

Sau khi nhìn thấy mẫu thân, hắn đã điều tra qua tư liệu từ lúc nàng đến Đông Đảo, dĩ nhiên cũng biết Thư Ninh...

Nữ nhân này không phải rất đẹp, nhưng lại có khí chất thư hương thanh nhã, làm tâm tình người ta bất giác trầm tĩnh lại, giống như bất cứ lúc nào đứng gần nàng đều có thể cảm nhận được sự an bình.

"Hiện tại trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau xuất phát thôi, nếu chậm trễ, dẫn theo hài tử đi đường này sẽ rất nguy hiểm."

Không biết vì sao, Thư Ninh cảm thấy hai người này có chút quen thuộc, nhưng rõ ràng nàng chưa từng gặp bọn họ...

Dạ Tư Hoàng đi theo sau Thư Ninh, cố tình duy trì một khoảng cách nhất định, nhướng mày nhìn qua Tử Thiên Cảnh: "Tiểu tử, không phải lần trước ngươi cười nhạo ta xấu tính không tìm được vợ? Có bản lĩnh, ngươi tìm cho ta xem!"

Ánh mắt Tử Thiên Cảnh trầm xuống, hung hăng vỗ vào trán Dạ Tư Hoàng.

"Đừng xen vào chuyện người khác! Còn nữa, ta là ca ca ngươi, ngươi kêu ai là tiểu tử?"

Dạ Tư Hoàng bĩu môi: "Sớm biết ngươi là nhi tử nương sinh ra, lúc trước ta đã không đi cùng ngươi rồi, như vậy ngươi sẽ không tìm được mẫu thân, mẫu thân cũng sẽ không ném ta cho ngươi rồi cùng cha đi tiêu dao..."

Nghĩ đến một thời gian nữa đều phải đi cùng hắn, Dạ Tư Hoàng cảm thấy thật nghẹn khuất, hắn rất muốn trở lại bên cạnh mẫu thân...