Chương 889: Huynh Đệ Tranh Chấp (5)

"Ngươi không có cơ hội!"

Dạ Tư Hoàng khẽ nâng mắt, thanh âm thị huyết: "Bất kì ai tổn thương cha mẹ ta, ta đều sẽ không bỏ qua!"

Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua lại nảy mầm!

Nữ nhân này nếu để lại, sớm muộn gì cũng là tai họa!

Mặc dù nàng không đủ năng lực tổn thương cha mẹ, nhưng cha mẹ còn có rất nhiều người muốn bảo hộ, vì sự an toàn của những người đó, nàng chỉ có một con đường chết!

Huống chi, Dạ Tư Hoàng vốn không thể chịu được có nữ nhân dám can đảm câu dẫn Dạ Vô Trần!

Nàng phải trả giá đắt cho sai lầm của mình!

Phụt!

Kiếm khí xẹt qua không trung, đâm thẳng vào ngực Đậu Vi Vi.

Nàng đột nhiên trợn to mắt, đau đớn kịch liệt làm thân thể nàng run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra thanh âm....

Đậu Lâm ngây ngẩn, bắt gặp ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhìn sang, hắn nhịn không được run lẩy bẩy.

"Ta là ông ngoại ngươi, ngươi không thể đối với ta như vậy!"

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Đậu Lâm: "Tiểu Hoàng Nhi, phế thực lực của hắn đi, còn nữa, để hắn sống dưới sự khống chế của Thiên Ma Môn, cả đời này không được phép bước ra khỏi Đậu gia nửa bước."

Đối với Đậu Lâm, dù sao nàng vẫn chừa lại chút tình cảm...

Mặc dù Đậu Tịnh Quân thất vọng về Đậu Lâm, nhưng trước nay Đậu Lâm vẫn luôn yêu thương hắn, nếu giết Đậu Lâm, Đậu Tịnh Quân cũng sẽ thống khổ...

Cho nên, nàng quyết định tha mạng cho hắn.

Đậu Tịnh Quân cảm kích nhìn Mộ Như Nguyệt, sao hắn có thể không hiểu cách làm việc nhổ cỏ tận gốc của cháu gái mình chứ, nàng tha mạng cho Đậu Lâm là vì hắn...

"Nguyệt Nhi, kế tiếp các ngươi có tính toán gì không?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống: "Ta muốn đi tìm Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch! Hai bọn họ mất tích cũng có liên quan đến ta!"

"Được!" Đậu Tịnh Quân gật gật đầu: "Nếu có yêu cầu gì, ngươi có phân phó một tiếng, bất cứ lúc nào cữu cữu cũng sẽ trợ giúp ngươi..."

"Ta sẽ", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Qua mấy ngày nữa, mẫu thân sẽ đến đây, ta cũng không ở lại đây chờ nàng."

Thân thể Đậu Tịnh Quân chấn động, nghĩ đến muội muội thất lạc nhiều năm, trong lòng hắn nhịn không được trở nên kích động.

Tiểu Hoàng Nhi, Thiên Cảnh, chúng ta tách ra tìm kiếm Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch." Mộ Như Nguyệt rũ mắt, che đi tia sáng nơi đáy mắt, "Ta và Vô Trần, ngươi và Tiểu Hoàng Nhi, khi nào tìm được nhớ báo cho ta biết." Nghĩ đến việc lại phải xa Mộ Như Nguyệt, Dạ Tư Hoàng ủy khuất bĩu môi: "Mầu thân, chúng ta mới gặp lại đã phải tách ra..." Tử Thiên Cảnh vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu gia hỏa, cười nói: "Nương, ta sẽ chiếu cố tốt tiểu gia hỏa này, ngươi cứ yên tâm đi." "Ân." Mộ Như Nguyệt gật đầu, giang tay ôm Dạ Tư Hoàng và Tử Thiên Cảnh vào ngực, cười khẽ, "Cảnh Nhi, Tiểu Hoàng Nhi, đợi đến khi tìm được bọn họ, một nhà chúng ta sẽ không rời ra nhau nữa..." Thân thể Dạ Tư Hoàng cứng đờ, chậm rãi nhắm mắt lại... Cảm giác ấm áp như vậy làm hắn rất lưu luyến!

Nếu có người dám can đảm chia rẽ hắn và mẫu thân, hắn nhất định sẽ đem người đó nghiền xương thành tro!

Lúc này, Mộ Như Nguyệt không hề nhìn thấy đáy mắt Dạ Tư Hoàng chợt lóe hồng quang, nàng nhẹ nhàng buông hai người ra, đi đến bên cạnh Dạ Vô Trần.

"Vô Trần, giao cho Thiên Ma Môn giải quyết hậu quả, chúng ta đi thôi..."

Dạ Vô Trần khẽ gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn nữ tử bên cạnh, cười nói: "Đi..."