Chương 793: Ám Dạ Chi Sâm (5)

Bất luận thế nào, cỗ lực lượng kia thuộc về Viêm Tẫn, nàng sẽ không để người khác cướp đi...

"Ngươi dựa vào cái gì?" Thiếu nữ trợn to mắt, phẫn hận nói, "Chỉ bằng đám phế vật các ngươi mà cũng muốn độc chiếm nơi này? Ta nói cho các ngươi biết, hang động này là chúng ta nhìn trúng, các ngươi ra khỏi đây cho bổn tiểu thư, nếu không, bổn tiểu thư sẽ cho các ngươi biết thế nào là hối hận!"

Chỉ bằng đám phế vật này cũng dám đánh nhau với bọn họ? Rốt cuộc bọn hắn có biết chữ chết viết thế nào không?

"Sư phụ", Thiên Thừa Ngôn nhíu mày, chắn trước mặt Mộ Như Nguyệt, "Để ta giáo huấn nha đầu thúi này một trận!"

Bang!

Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Thiếu nữ tuyệt sắc ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Thiên Thừa Ngôn đã xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào, ngây người nửa ngày, rồi nổi điên nhào tới.

"A a a! Tiểu tử thúi, ngươi dám đánh ta, ta muốn giết ngươi!"

Từ nhỏ đến lớn cha mẹ đều không nỡ động vào một đầu ngón tay của nàng, cái tiểu tử thúi này lại dám tát nàng một cái, chuyện này nàng tuyệt đối không nhịn được!

"Hừ!"

Thiên Thừa Ngôn hừ lạnh, giơ tay muốn cho thiếu nữ một tát nữa, nhưng lúc hắn vừa giơ tay lên liền bị một bàn tay khác chặn lại.

Đối diện với một đôi mắt vàng kim sắc bén, đáy lòng hắn dâng lên cảm giác lạnh lẽo.

"Có phải ngươi quá lớn mật rồi không?"

Phanh!

Hắn vung tay lên, Thiên Thừa Ngôn lui về phía sau mấy bước.

"Kim Khải ca ca."

Thiếu nữ tuyệt sắc chạy đến bên cạnh Kim Khải, trên khuôn mặt hoa lê đái vũ nhìn thấy rõ dấu năm ngón tay, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu, chọc người trìu mến.

"Kim Khải ca ca, tiểu tử thúi này dám đánh ta, ngươi giúp ta giết hắn, không, giết thì quá tiện nghi cho hắn rồi, phải làm hắn sống không bằng chết!"

Lúc nói lời này, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo dữ tợn.

Kim Khải cũng không thèm liếc nàng lấy một cái, nhưng lại nhắm về phía Thiên Thừa Ngôn, khí thế cường đại khuếch tán ra, thân thể Thiên Thừa Ngôn đột nhiên cứng đờ, mặt trắng bệch.

Ngay tại thời điểm hắn sắp tới trước mặt Thiên Thừa Ngôn, một thân ảnh bạch y xẹt qua không trung, giơ tay chém ra một tia sáng đỏ, bức Kim Khải lui lại vài bước.

"Đồ nhi của ta, không tới phiên ngươi giáo huấn!"

Thanh âm nữ tử lạnh nhạt, lại giống như một luồng gió lạnh xâm nhập vào đáy lòng mọi người.

"Kim Khải ca ca, giúp ta giết nữ nhân này luôn đi!" ánh mắt thiếu nữ sắc bén như kiếm nhìn dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt, trong lòng vô cùng ghen ghét.

Nàng cho rằng mình đã đủ tuyệt mỹ rồi, không ngờ lại có nữ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy. Trên người nàng ta có một loại khí thế mà nàng không thể so sánh được.

Làm sao nàng có thể không ghen ghét cho được?

Kim Khải không nói gì, ánh mắt đánh giá Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện.

"Kim Khải ca ca!"

Thiếu nữ ngây ngẩn, giật mình trợn to mắt, nàng không ngờ Kim Khải ca ca thế nhưng không báo thù cho nàng, không chịu giết nữ nhân đáng chết kia!

Kim Khải có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng quét mắt về phía thiếu nữ, sau đó đảo mắt qua Thư Ninh, xoay người đi ra ngoài hang động.

Thân ảnh màu vàng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm....

"Kim Khải ca ca, vì sao ngươi bỏ qua cho bọn họ?"

Giữa rừng cây, gió đêm thổi qua, thiếu nữ không cam lòng cắn môi, đáy mắt lộ vẻ căm hận.