Hắn nói chuyện không kiêng nể gì, dù sao hiện giờ phụ thân đã ra ngoài làm việc, cho dù trong Tiêu gia, hắn không cẩn thận xảy ra chuyện gì cũng không thể trách được ai....
Là hắn vận khí không tốt thôi.
Ánh mắt Tiêu Phong lãnh khốc, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Ngươi có thể yên tâm, vị trí gia chủ Tiêu gia, Tiêu Phong ta khinh thường."
Hắn muốn, chỉ là tung tích của muội muội mà thôi....
"Tốt!" Tiêu Lạc giận quá hóa cười, hừ lạnh nói, "Hảo một câu khinh thường, tiểu tử, ngươi quá không coi ai ra gì rồi, tính tình ngươi như vậy sẽ chỉ làm hại bản thân thôi."
"Tiêu Phong chỉ ăn ngay nói thật."
Thân ảnh Tiêu Phong thon dài đứng dưới ánh nắng mặt trời, mặt không đổi sắc nhìn Tiêu Lạc.
Sắc mặt Tiêu Lạc xanh trắng nhìn khuôn mặt lãnh khốc của nam nhân, hừ lạnh nói: "Ngươi nhớ kĩ lời hôm nay đã nói, đi xuống trước đi."
Tiêu Phong cũng không thèm nhìn Tiêu Lạc một cái, xoay người đi thẳng.
Tiêu Lạc nheo mắt nhìn bóng lưng nam tử rời đi, hít sâu một hơi: "Lưu lại tiểu tử này, sớm muộn gì cũng là tai họa."
Phụ thân quá coi trọng hắn!
Nếu không giết hắn, có lẽ một ngày nào đó hắn thật sự sẽ trở thành gia chủ Tiêu gia, đây là chuyện hắn không muốn xảy ra, nhưng mà hắn đã phái rất nhiều sát thủ cấp thiên phú ra, nhưng cuối cùng không có người nào trở về!
Cho nên hắn không dám dễ dàng ra tay nữa...."Tiểu tử này rốt cuộc có thực lực mạnh cỡ nào?" Ánh mắt Tiêu Lạc lập lòe vài cái, theo lý thuyết, hắn sinh sống bên ngoài Trung Châu từ nhỏ, sẽ không thể đột phá nhanh như vậy, nhưng tại sao sát thủ mình phái ra đều mất tung mất tích?
Hay là có ai ở phía sau giúp hắn?
Ở Trung Châu, người có thể giúp hắn chỉ có phụ thân, nhưng nếu phụ thân biết mình muốn giết hắn thì sẽ không thờ ơ. Nhưng nếu nói hắn có đủ thực lực đối kháng với những sát thủ đó, càng không có khả năng....
Trong mắt Tiêu Lạc xẹt qua một tia sát khí, cười lạnh: "Mặc kệ thế nào, ta sẽ không để bất kì kẻ nào có khả năng uy hiếp địa vị của ta tồn tại! Nếu không phải các trưởng lão sau núi đều đang bế quan, hắn nhất định mời bọn họ ra đối phó tên tiểu tử này, bọn họ nhất quyết sẽ không cho con cháu của một người đã bị đuổi ra khỏi gia tộc trở về lần nữa."
Thật không biết phụ thân nghĩ gì, tại sao lại muốn cho con cháu của tên phế vật kia trở lại Tiêu gia, còn phái không ít cao thủ giúp hắn tìm người....
Chớp mắt đã qua hai tháng.
Trong hai tháng này, thương thế của Lâm Nhược Ảnh đã tốt lên bảy tám phần, nhưng mỗi đêm lại bị tra tấn khiến nàng sống không bằng chết, vì muốn giải trừ dục vọng của dục hỏa đan, mỗi đêm nàng đều phải cùng nam nhân xấu xí giao hợp, loại cảm giác sỉ nhục này làm nàng sống không bằng chết.
Nhưng nỗi sợ hãi vẫn lớn hơn nỗi hổ thẹn, vì mạng sống và dung mạo không bị hủy, nàng chỉ có thể làm như vậy....
Hơn nữa, vì không muốn để ai biết chuyện nàng làm mỗi đêm, nàng đều đuổi hết người trong sân, cũng không biết có phải ai đó cố ý an bài hay không, mỗi ngày nàng vừa rời khỏi học phủ sẽ gặp một nam nhân xấu xí trực tiếp bổ nhào vào nàng, thậm chí là cả khất cái.
Loại cảm giác ghê tởm này khiến nàng cả đời khó quên...
Mà tất cả đều là nữ nhân kia làm hại! Nàng chẳng những cướp đi Dạ Vô Trần, còn hại nàng bị tra tấn như thế, chỉ cần có cơ hội nàng nhất định sẽ khiến nàng ta nếm thử mùi vị thống khổ này!
Lâm Nhược Ảnh không hận Dạ Vô Trần, cũng không hận Tử Thiên Cảnh, đối với hai nam nhân này, một người là yêu, một người là sợ hãi, còn hận ý lại đổ hết lên đầu Mộ Như Nguyệt....
Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận