Chương 383: Chương 383: Nam nhân của ta, ai dám đoạt? (7)

Thời điểm Mộ Như Nguyệt đi vào phủ viện trưởng, đúng lúc gặp lão nhân từ trong phòng đi ra, hắn vừa đi được hai bước liền nhìn thấy nữ tử đang bước nhanh đến, hơi ngẩn ra một chút, vui sướng chạy lên nghênh đón.

"Nha đầu, ngươi nghĩ kĩ rồi, muốn cùng ta đến sau núi?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười nhạt: "Ta nhớ rõ ngươi còn thiếu ta một yêu cầu, nếu ngươi giúp ta làm xong chuyện này, ta sẽ đi cùng ngươi đến sau núi."

"Ha ha, yên tâm đi, đừng nói là một chuyện, mười chuyện lão nhân cũng sẽ đáp ứng ngươi."

Chê cười, nữ tử này rất có thể là Nguyệt Tôn chuyển thế, có thể có quan hệ tốt với Nguyệt Tôn là vinh quang cỡ nào a?"Ta muốn ngươi giúp ta tìm một nơi." Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, trong mắt xẹt qua một tia sáng: "Nói đó là một mật thất, trong mật thất có một quan tài làm bằng hàn băng ngàn năm, hơn nữa, mật thất được chế tạo bằng thạch hồng tinh."

"Thạch hồng tinh?" Viện trưởng khẽ nhíu mày, rồi giãn ra, "Nha đầu, yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi tìm hiểu nơi đặc biệt này, chờ khi có tin tức sẽ báo cho ngươi."

"Được." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu.

So với cứ mù quáng tìm kiếm khắp đại lục Trung Châu này, nàng hoàn toàn có thể lợi dụng thế lực khác để hỗ trợ tìm ra nơi Nam Cung Tử Phượng giam giữ tiểu hài tử kia....

Lúc này, trong một cái sân cách học phủ không xa, một nam nhân ngẩng đầu nhìn lên không trung, tóc đen tung bay trong gió, dung nhan anh tuấn như đao khắc lộ vẻ lãnh khốc.

"Lâu như vậy, cũng không biết muội phu (em rể) đã tìm được Nguyệt Nhi chưa."

Tiêu Phong hơi rũ mắt, ánh mắt lãnh khốc xẹt qua cảm xúc khác thường.

"Công tử, tam gia gọi ngươi qua đó một chuyến."Thanh âm từ phía sau truyền đến làm Tiêu Phong hồi phục tinh thần lại, hắn trầm mặc không nói, xoay người đi về hướng đại sảnh.

Trong đại sảnh, nam nhân trung niên nghiêm túc ngồi trên ghế, bên cạnh đặt một ly trà nóng còn bốc khói. Hắn nhìn nam nhân đang bước đến, ánh mắt lãnh lệ mà tàn khốc: "Tiêu Phong, tuy phụ thân mang ngươi về Tiêu gia, nhưng cũng không phải toàn bộ Tiêu gia đều chấp nhận ngươi, hiểu chưa?"

Tiêu Lạc cũng không biết phụ thân nghĩ thế nào.

Nửa năm trước hắn ra ngoài du lịch, vô tình gặp được nam nhân này, với thực lực của phụ thân có thể cảm nhận được nguyên lực huyết mạch trong cơ thể đối phương, vì thế vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra nam nhân này có huyết mạch Tiêu gia.

Hơn nữa, không biết bọn họ đã nói gì với nhau, phụ thân cứ khăng khăng mời hắn trở lại Tiêu gia.

Phải biết rằng, Tiêu Phong là con cháu của phế vật đã từng bị trục xuất khỏi Tiêu gia!

Nếu để các trưởng lão Tiêu gia ở sau núi biết được, phỏng chừng sẽ huyên náo một trận, những trưởng lão ẩn cư sau núi trước nay đều chán ghét cái vị thiên tài biến thành phế vật kia!

Ánh mắt Tiêu Phong lãnh khốc, mặt lạnh nhìn nam nhân trung niên trước mắt.

Nếu không phải muốn Tiêu gia hỗ trợ tìm tung tích muội muội, hắn cũng sẽ không đồng ý với lão nhân kia trở lại Tiêu gia, không có gì quan trọng hơn tìm được muội muội....

"Tiêu Phong ta cũng không cần các ngươi chấp nhận." Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Lạc, sắc mặt lãnh khốc nói.

Sắc mặt Tiêu Lạc biến đổi, cười lạnh: "Tiêu Phong, ta không biết tại sao phụ thân nhìn trúng ngươi, nhưng ta đã nói trước, tổ tông của ngươi đã sớm bị trục xuất ra khỏi Tiêu gia, lẽ ra ngươi không phải là người Tiêu gia, phụ thân thương tiếc ngươi cho nên mới để ngươi trở lại Tiêu gia chúng ta, nhưng vị trí gia chủ Tiêu gia không phải là ngươi có thể vọng tưởng, đừng cho rằng có phụ thân che chở thì ngươi thật sự là người Tiêu gia, ngưỡng cửa Tiêu gia chúng ta xưa nay rất cao, không cẩn thận sẽ ngã chết!" Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận