Chương 162: Chương 162: Khiêu chiến (5)

Sắc mặt Tiêu Mẫn hơi đổi, mặc dù Tiêu gia quyền thế, nàng cũng không thể ăn đan dược như ăn kẹo được, nhưng nữ nhân trước mặt này lại xem đan dược không khác gì kẹo bình thường.

Điều này làm sao Tiêu Mẫn tâm cao khí ngạo chịu được?

“Tiện nhân!” Tiêu Mẫn gắt gao cắn răng, một ngọn lửa bao quanh trường tiên, đánh về phía Mộ Như Nguyệt.

Tiêu Mẫn hung hăng vung roi lửa về phía thiếu nữ làm mình ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi kia. Chỉ cần nàng chết, đan dược đều thuộc về mình...

Hiện tại, Tiêu Mẫn hoàn toàn bị lửa giận làm đầu óc mê muội, cũng không suy nghĩ xem tại sao Mộ Như Nguyệt lại có nhiều đan dược đến vậy?

Mộ Như Nguyệt nâng kiếm chặn roi của Tiêu Mẫn, thời điểm roi và kiếm chạm nhau, đột nhiên sinh ra một lực lượng cường đại chui thẳng vào trong ngực nàng, lập tức sắc mặt tái nhợt, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

“Xem ra vẫn là tiểu thư Tiêu gia lợi hại hơn một chút.”

“Dù sao cũng xuất thân từ Thánh cảnh, công pháp đều là hạng nhất, Quỷ Vương phi dù có đan dược cũng không thể bổ sung được khiếm khuyết này...”

Mọi người nghị luận sôi nổi, không hề phát hiện dị trạng của Mộ Như Nguyệt.

Vừa rồi, đan thư vẫn luôn nằm yên trong linh hồn nàng bỗng động đậy, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó vô số ngọn lửa Tiêu Mẫn đánh ra đều bị nó hút vào trong cơ thể nàng, nếu không nàng cũng không bị hộc máu.Đan thư dị trạng khiến Mộ Như Nguyệt ngạc nhiên, nàng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì...

Tiêu Mẫn lại nhanh chóng công kích tới trước mặt nàng.

Lần này, vì muốn biết đan thư rốt cuộc muốn làm gì cho nên Mộ Như Nguyệt bất động, tùy ý để cho trường tiên lửa đánh vào người mình.

Một vết máu đỏ tươi xuất hiện trên vai Mộ Như Nguyệt, có điều khi ngọn lửa kia tới gần đã bị đan thư hấp thu hết, sau đó biến thành nguyên khí trong đan điền nàng.

Chẳng lẽ vì mình là võ giả thuộc tính hỏa, cho nên đan thư có thể hấp thu nguyên khí hệ hỏa để sử dụng? Vậy không phải nàng có một phương pháp gian lận nguyên khí rất cường đại sao?

Bất quá, Mộ Như Nguyệt cũng hiểu rõ, không phải cái gì cũng có thể làm được, nếu kẻ địch quá cường đại, còn không đợi mình kịp phản ứng, phỏng chừng đã mất mạng dưới công kích của hắn.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến, đan thư còn có tác dụng như vậy, cho đến nay nàng chỉ coi đan thư như một quyển sách giúp nàng tăng nhanh thực lực luyện chế đan dược thôi...

Tiêu Mẫn thấy Mộ Như Nguyệt không tránh né công kích của mình, đáy mắt cười lạnh, chẳng lẽ nàng thật sự không muốn sống nữa sao? Nếu nàng chết, vậy không còn gì tốt hơn...

Nghĩ đến đây, Tiêu Mẫn công kích càng thêm mãnh liệt, chiêu nào cũng muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng mà người bị công kích vẫn bất động, tựa như không cảm nhận được đau đớn. Mọi người nhìn tình cảnh này, không khỏi cảm thấy không đành lòng, Tiêu Mẫn kia công kích rất ngoan độc, rõ ràng là muốn giết nữ nhân này.

Đúng lúc này, từ trên người Mộ Như Nguyệt phát ra một loại hơi thở, rồi sau đó trước mặt mọi người, nàng đột phá...

Hậu thiên cấp 7!

16 tuổi đạt hậu thiên cấp 7, đây là khái niệm gì?

Cho dù là Dạ Thiên Phong cũng không thể đạt hậu thiên cấp 7 ở tuổi 16...