Ở Thánh cảnh, Tiêu Mẫn luôn ỷ vào quyền thế của Tiêu gia mà kiêu ngạo, nếu ngay cả ở Thánh cảnh mà nàng còn có thể như vậy thì sao có thể để một nữ nhân ngoại giới vào mắt?
Nếu nói từ đầu nàng chỉ vì lời nói của Mộ Đình Nhi mà tò mò với Quỷ Vương, sau đó lại vì dung mạo của hắn mà kinh diễm, nhưng cũng chỉ thế thôi, thân là nữ tử Tiêu gia, nàng càng biết rõ mình muốn gì.
Nàng muốn một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu mình, chẳng những phải là nam nhân tuấn mỹ, còn phải có thực lực siêu cường.
Rất rõ ràng, Quỷ Vương là nam nhân phù hợp với tiêu chuẩn của nàng.
Ngay từ đầu nàng chỉ vì không muốn bị gia gia an bài mới rời khỏi Thánh cảnh, không ngờ ở đây lại tìm được bạn đời lý tưởng của mình, thật không biết tại sao tục giới lại có một nam nhân ưu tú như thế, loại nam nhân này nàng nhất định phải giành được, không từ thủ đoạn.
“Theo ta, khiêu chiến chỉ là hành vi ấu trĩ, đặc biệt là vì một nam nhân”, Mộ Như Nguyệt hơi dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua dung nhan tự đắc, kiêu ngạo của Tiêu Mẫn, “Chẳng qua, nếu ngươi đã có hứng thú, ta không thể không phụng bồi.”
Tiêu Mẫn cười lạnh một tiếng, chỉ cần nữ nhân này có can đảm tiếp nhận khiêu chiến, nàng tuyệt đối sẽ cho nàng ta đẹp mặt.
“Các vị có mặt ở đây cũng nghe rõ”, Tiêu Mẫn quay đầu nhìn những người đang vây xem, cười lạnh nói, “Ta là người của Tiêu gia Thánh cảnh, ở đây khiêu chiến nữ nhân này, sinh tử bất luận.”
Bốn chữ "sinh tử bất luận" làm tất cả mọi người châu đầu ghé tai bàn luận.
Tiêu gia Thánh cảnh? Đó là nơi nào? Vì sao bọn họ chưa từng nghe nói đến? Bất quá vẫn có một vài người đã nghe qua thanh danh của Tiêu gia Thánh cảnh, sau đó nói rõ cho mọi người cùng biết.
Nghe xong sự lợi hại của Tiêu gia, mọi người nhịn không được hít một ngụm lãnh khí...
Tiêu gia mạnh như vậy, nữ nhân này hẳn là cũng rất lợi hại đi, Quỷ Vương phi tương lai sẽ là đối thủ của nàng sao? Chiến đấu với nàng, đó không phải là đi tìm chết sao?Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Mộ Như Nguyệt đã đồng ý trận đấu này.
Không có bất kì dấu hiệu báo trước nào, Tiêu Mẫn bắt đầu động thủ...
Tiêu Mẫn cầm một cái roi thật dài, đột nhiên vung lên, roi như du long đánh úp về phía Mộ Như Nguyệt, lập tức quấn quanh cổ tay nàng.
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, vẫn là bộ dáng lãnh đạm như cũ, đôi mắt nhàn nhạt lãnh ý, toàn thân đều mang theo hơi thở sắc bén.
“Tiện nhân!” Tiêu Mẫn gắt gao cắn chặt môi, vung trường tiên đánh vào Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt nghiêng người né qua, tránh thoát một chiêu công kích này của Tiêu Mẫn. Mà Tiêu Mẫn thấy nàng có thể tránh thoát công kích của mình, sắc mặt hơi trầm xuống, thế công càng thêm mãnh liệt.
Dù nói thế nào, Tiêu Mẫn cũng là người được Tiêu gia bồi dưỡng, mà Mộ Như Nguyệt lại mới xuyên tới đây khoảng một năm thôi, thực lực vẫn có sự chênh lệch lớn, mà sự chênh lệch này cũng chỉ có thể dùng đan dược để bù lại...
Nuốt liên tục vài viên đan dược vào miệng, nháy mắt đã hóa thành dược lực, chậm rãi chảy khắp toàn thân.
Mọi người thấy nàng ăn đan dược như ăn kẹo, ghen tỵ đỏ mắt, quan trọng hơn là, trong nháy mắt sau khi nàng nuốt đan dược vào, nó đã lập tức chuyển hóa thành năng lượng.
Hiệu quả như thế cũng quá biến thái đi?
Thứ trân quý như đan dược, ai lại dám coi nó như kẹo đường mà ăn?