Chương 18: Cướp

- Có tiền không?

Khi nghe câu này không chỉ Tiêu Vinh mà cả đám người bao gồm lão giả cũng sững người, "chẳng lẽ tên này là cướp" dường như tất cả mọi người trong đầu đều tự hỏi câu này. Tuy thế Tiêu Vinh vẫn ra hiệu cho một tên trong đám lấy ra một giới chỉ đưa đến Triệu Phong, Triệu Phong đương nhiên nhận lấy kiểm tra bên trong là một ngàn lượng bạc số tiền này đủ một gia đình bình thường sống một năm. Triệu Phong hài lòng gật đầu cho giới chỉ vào túi hành trang chuẩn bị xoay người rời đi.

Tiêu Vinh thấy giới chỉ biến mất thì biết được tên kia đã chấp nhận, định mở miệng giao hảo tiếp không ngờ thấy đối phương sau khi thu giới chỉ liền có ý định bỏ đi, hắn gấp gáp nói:

- Vị các hạ này cho ta biết quý danh được không? Nếu có thể xin nán lại để ta có thể tỏ lòng báo đáp ân cứu giúp.

Triệu Phong chỉ mới xoay được một nửa người nghe nói thế hắn dừng động tác nhìn Tiêu Vinh nói:

- Cứu giúp? ta có cứu các ngươi sao? chẳng phải ta cũng giết vài người trong nhóm các ngươi sao, huống hồ lúc nãy ta cũng đã nói qua đám người lúc nãy căng bản không thể thắng được trận này sao.

Nói xong Triệu Phong cố ý liếc nhìn lão giả cầm quải trượng kia một cái rồi xoay người rời đi.

Thấy tên kia vừa nói xong lập tức nghênh ngang rời đi đám người liền lập tức mắng thầm: " Quả nhiên là cướp a". Nhưng lúc này lão giả và tên bát tinh Đấu tướng kia không nghĩ giống đám người mà bước đến bên người tên công tử Tiêu Vinh cùng nhau nhìn về phía Triệu Phong rời đi. Tên bát tinh Đấu tướng lúc này mở miệng:

- Người này không phải người bình thường.

Lão giả nghe thế quay sang nhìn về tên to xác kia có chút tán thưởng, không ngờ tên cộc cằn bình thường chỉ thích uống rượu đánh nhau mà hôm nay có thể nói ra lời nhận xét người khác như thế quả thật tiến bộ. Nhưng câu nói tiếp theo của tên kia làm lão giả phải dùng tay vỗ trán một cái có lực, thầm hối hận không thôi, chỉ nghe hắn nói:

- Người này trên tay đeo nhiều không gian giới chỉ tinh xảo cấp cao như thế khẳng định là một người giàu có nhưng tại sao lại thu thập lấy giới chỉ bình thường của những xác chết kia mà còn đòi tiền chúng ta nữa, trước khi đi còn nói những thứ kì lạ.

Tên công tử nghe thế gật gù: " đúng vậy, người này quả thật không bình thường". Hắn nhìn sang lão giả bên người chỉ thấy mặt lão lúc xanh lúc đỏ không biết vì sao liền hỏi:

- Quế lão làm sao thế?

Lão già được gọi là Quế lão này đang nghĩ " tên kia hạng vũ phu thì cũng thôi tại sao thiếu chủ người cũng như vậy a" lão đáp với giọng vừa đủ 2 người nghe:

- Việc ta bảo hộ bên cạnh thiếu chủ không nhiều người biết huống chi tại đây chỉ có 2 người chúng ta biết được thực lực của lão hủ, dựa theo những gì tên kia nói có vẻ hắn đã nhìn ra thực lực của lão hủ, chưa nói đến bản sự kém cảnh giới có thể nhìn ra thực lực người vượt cấp của hắn, có thể hắn có thủ đoạn gì đó nhưng nhìn ra là một chuyện mà lại còn dám giết người của chúng ta đã thế lấy tiền chúng ta xong nghênh ngang bỏ đi, chứng tỏ hắn nắm chắc ta không ra tay với hắn hoặc hắn còn thủ đoạn khác nữa. Người này không thể coi thường.

Nghe vậy Tiêu Vinh mắt hắn càng sáng thêm, thấy thế lão giả mở miệng:

- Người định chiêu mộ hay giao hảo với hắn sao? Không nên.

Trước gương mặt đầy khó hiểu của Tiêu Vinh lão thở dài nói tiếp:

- Người này tuy không tầm thường hay phải nói rất có bản lĩnh đúng với người chúng ta cần nhưng người này hành động kì lạ sát phạt quả đoán, sát khí nồng nặc nếu thiếu chủ muốn chiêu mộ người này cần nhiều thời gian tìm hiểu không thể hấp tấp, nếu không thể khống chế được nhất định hậu quả không nhẹ.

Nghe lão giải thích xong, sau khi nghiền ngẫm một hồi, Tiêu Vinh quyết định sau này hẳn tính, cùng đám người tiếp tục lên đường.

Lúc này Triệu Phong đã đi xa, hắn đương nhiên biết thực lực của lão già gọi Quế lão kia, khi đứng bên ngoài quan sát bằng Thấu Tâm nhãn nên hắn biết được lão già này là Đế cấp nhị tinh. Hắn lao vào vòng chiến giết người nhưng thấy lão không có hành động gì thì hắn hiểu được lão không để ý đám người này, phải có lý do nào đó khiến lão không xuất thủ ngay mà phải để đám người kia chặn trước. Cũng vì thế mà Triệu Phong sau khi giết người không chỉ nhặt chiến lợi phẩm mà còn thu tiền của Tiêu Vinh vì hắn biết nếu chiến trận như thế kia mà lão già lại không ra tay thì chẳng nhẽ vì vài câu nói của hắn mà làm lão phải xuất thủ. Tuy nói vậy Triệu Phong vẫn chuẩn bị sẵn một dịch chuyển phù nếu lão có hành động gì kì lạ hắn sẽ lập tức tẩu thoát, nhưng mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ. Bây giờ đã chuẩn bị đầy đủ Triệu Phong tiếp tục lên đường tiến về trấn. Kết chương.