Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lưu Phàm và Lý Nhã nước mắt lã chã ngồi thất thần nơi đó, hắn nhìn nàng trong mắt tràn đầy dục vọng cùng vài phần oán hận hắn mở miệng:
- Vì sao nàng khóc? khóc cho tên Triệu Phong? cho con trai Triệu Hàn? hay cho bản thân mình? Triệu Phong hahaha hắn đã không trở về được, con trai nàng thực lực bây giờ đã cao hơn đám bạn đồng trang lứa chỉ không tới nữa năm nữa đã có thể gia nhập tông môn, ta vẫn luôn yêu thương nàng thậm chí chấp nhận đến bây giờ không thành thân chỉ vì chờ đợi ngày này, chỉ cần làm thê tử ta thì nàng có tất cả huống hồ chúng ta đều có tình cảm với nhau, vậy nàng đang khóc vì cái gì?
Thấy nàng vẫn yên lặng không trả lời Lưu Phàm tức giận quát: Nói!
Lý Nhã run lên nhưng vẫn dùng đôi mắt long lanh nước mắt liếc mắt trừng hắn, chậm rãi nói:
- Phong ca huynh ấy có như thế nào không cần ngươi quản, Triệu Hàn con ta đã không còn là chính nó, ta bất lực vì không thể ngăn nó để nó trở thành như bây giờ, còn ngươi, ta với ngươi có tình cảm không sai nhưng đó đã là chuyện của mười mấy năm trước. Ta là vợ Phong ca, từ khoảnh khắc ta quyết định lấy huynh ấy thì cả đời này là của huynh ấy, huống chi cho tới bây giờ ta chưa bao giờ hối hận dù chỉ một chút. Còn ngươi, bây giờ ngươi chỉ là ác ma, ta có chết cũng không lấy ngươi.
Nói xong nàng đứng dậy bỏ đi để lại Lưu Phàm đứng đó vì tức giận mà máu lưu động làm gân trán hắn nổi lên trong rất đáng sợ, hắn quát:
- Dù thế nào 8 ngày sau ta phải cưới được nàng, tốt nhất nàng nên suy nghĩ kĩ, nếu không có được nàng thì Triệu Hàn chẳng còn tác dụng gì với ta, ta sẽ thu lại toàn bộ tài nguyên tu luyện của nó để nó trở thành một tên phế nhân như cha hắn, nếu tâm trạng ta không tốt thì ta còn phải suy nghĩ xem có nên để hắn sống tiếp hay không.
Phát nộ xong hắn hừ một tiếng xoay người phất tay áo bỏ đi thậm chí chẳng buồn mở cửa trực tiếp chấn nát cánh cửa mà đi ra ngoài. Bên ngoài Triệu Hàn đương nhiên nghe được những lời đó của Lưu Phàm nhưng hắn không dám nói gì vì hắn chắc chắn việc thành hôn sẽ chắc chắn diễn ra, hắn chỉ cúi người đi theo Lưu Phàm vừa đi hắn thậm chí còn trách thầm mẫu thân mình không biết thức thời.
Tại Túc thôn sáng hôm sau, Triệu Phong lên đường đến Thiên Lang thành, tuy hắn không muốn can thiệp vào hôn sự của 2 người bọn họ, hắn chỉ muốn nhìn qua rồi rời đi vì hắn còn muốn chu du bên ngoài một thời gian, từ Túc thôn đến Thiên Lang thành nếu cưỡi xe ngựa phải mất gần nửa tháng ngày đường, nhưng hắn đã hỏi Nham lão đường đi nên hắn chỉ cần đi về hướng tây 4 ngày đường sẽ đến một trấn nhỏ, tuy chỉ là trấn nhỏ nhưng nơi đây có sự tồn tại của chi nhánh của Lam Thiên thương hội là nơi trao đổi buôn bán hoặc đấu giá những thứ được mang về từ Ám địa sâm lâm, Triệu Phong cần đến nơi này vì ở đây có truyền tống trận có thể truyền tống đến Thiên Lang thành nhưng muốn đi phải trả phí bằng một lượng yêu hạch ( chỉ Đấu Đế hệ lôi trở lên mới có thể vẽ ra trận truyền tống nhưng mỗi lần thúc giục phải cần một lượng linh lực đáng kể tùy theo khoảng cách nên phải cần yêu hạch chứa linh lực làm phí truyền tống). Vốn Triệu Phong có hệ thống nhưng vật dụng truyền tống miễn phí không tiêu hao linh lực phải cần Đấu thánh mới có thể mua, bây giờ hắn chỉ có thể mua Dịch chuyển lệnh nhưng vị trí là ngẫu nhiên trên đại lục nên hắn chẳng cần thứ này, Triệu Phong không thể vẽ ra truyền tống trận vì thực lực hắn chỉ mới đấu tướng, nên bắt buộc hắn phải đến trấn này. Dù sao trên đường trở về từ Ám địa sâm lâm đã chém giết không ít yêu thú nên yêu hạch không còn là vấn đề với hắn, chỉ là vấn đề bây giờ của hắn là hắn không có tiền. Mọi thứ trên đại lục này đều đổi được bằng yêu hạch nhưng các quán ăn quán trọ đều dùng ngân lượng để thanh toán vì đa số họ đều không phải là tu luyện giả thì cần yêu hạch làm gì, nếu nói có thể đổi ra tiền thì họ cũng không dám lấy vì yêu hạch khá cần thiết cho tu luyện giả vì nó cung cấp linh lực dồi dào mặc dù cần nhiều thời gian hấp thụ, nhưng người thường làm sao dám giữ thứ này trong người, nói gì a dù sao có đắc bao nhiêu cũng phải còn mạng mới đổi được a nên các hình thức kinh doanh đều thống nhất dùng ngân lượng trao đổi. Hệ thống của Triệu Phong cũng không ngoại lệ, có thể đổi đồ ăn nhưng lại dùng ngân lượng để đổi, vốn có thể làm nhiệm vụ để nhận ngân lượng nhưng Triệu Phong lại đi con đường khác đạt max cấp, toàn bộ nhiệm vụ bị hủy bỏ chỉ còn lại những nhiệm vụ ngẫu nhiên có thể xuất hiện, biết được điều này Triệu Phong chỉ biết thở dài, chưa bao giờ thấy cái hệ thống nào phiền phức làm người khác lên máu như hệ thống này.
Sau 3 ngày đường chỉ bắt thú rừng ăn qua bữa đến phát ngán, đang lúc chán nản thì phía trước có tiếng đánh nhau, đôi mắt Triệu Phong sáng lên: đánh nhau sẽ có xác chết mà có xác chết sẽ có tài sản để lại a. Kết chương.