Chương 14: Chuyện cũ

Đêm đen những vì sao lấp lánh đủ màu sắc trên bầu trời đêm, Triệu Phong tay gác sau đầu nằm dài trên mái nhà mà nhìn lên trời, mắt hắn nhìn trời nhưng trong đầu hắn hiện đang là một mớ hỗn độn. Lúc chiều hắn nghe được tin vợ hắn Lý Nhã tưởng hắn đã chết nên đã tái hôn, thực sự thì nghe tin đó Triệu Phong có hơi bất ngờ và khó chịu nhưng bây giờ hắn bình tĩnh lại cảm thấy bình thường, người sống 2 kiếp tính cả kiếp này vào thì hắn đã sống hơn 50 năm huống chi tư tưởng người hiện đại như hắn nếu chồng chết vợ tái giá là chuyện bình thường dù sao họ còn có cuộc đời sau này của họ. Lưu Phàm cái tên tựa như quen tựa như xa lạ, năm xưa nhóm Triệu Phong gồm hắn, Lý Nhã, Cỗ Minh, Cỗ Thanh đệ đệ ruột Cỗ Minh và tên Lưu Phàm này, vì học cùng một trường mà thân nhau hay kéo nhau phá phách. Thực sự thì khi cả đám trưởng thành thì Triệu Phong đã biết Lý Nhã và Lưu Phàm có ý nhau, tất nhiên 2 huynh đệ họ Cỗ cũng biết. Nhưng vì gia cảnh chênh lệch giữa 1 thiếu gia và 1 cô nhi bình thường nên họ vẫn chưa dám bày tỏ, huống hồ từ gia tộc Lưu gia khi đó đã tìm cho Lưu Phàm một tông môn có danh tiếng điều này làm Lý Nhã không muốn cản đường Lưu Phàm, nhưng rồi chuyện dù thế nào cũng không qua mắt được Lục lão, từ đầu khi lão quyết định cứu Lý Nhã trở về đã có ý định sau này gã cho Triệu Phong hắn, nhưng khi lớn lên lão lại không thấy Triệu Phong có ý gì với tiểu Nhã mà tiểu Nhã lại có ý với người khác. Thế rồi lão mang 2 người rời Thiên Lang thành đến nơi xa xôi hẻo lánh gọi Túc thôn này sinh sống và khuyên 2 người lấy nhau. Tất nhiên không phải Triệu Phong không thích tiểu Nhã mà là từ lúc xuyên đến đây dường như tâm hắn đã chết ngoài làm việc và tu luyện thì chẳng quan tâm nhiều, hắn thích tiểu Nhã chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp của nàng dù tính cách tiểu thư của nàng vẫn không thay đổi nhưng diện mạo nàng phải nằm trong top 5 Thiên Lang thành lúc đó, dù sao thích cái đẹp ai không có nhưng Triệu Phong chỉ dừng ở mức đó mà không phải là yêu.

Về việc Lục lão bảo Triệu Phong cưới Lý Nhã thì hắn không phản đối gì nhưng hắn để nàng quyết định, cuối cùng nàng cũng đồng ý. Trước lúc thành thân Triệu Phong có về thành mời thiệp mọi người cả bọn huynh đệ họ Cỗ, đến khi gặp Lưu Phàm thì hắn chỉ nhìn Triệu Phong oán độc không nhận thiệp mà quay đầu bỏ đi, ngày thành thân cũng không thấy hắn đến nghe đâu sau ngày đó hắn lập tức rời thành đến Huyết Vũ tông bái sư chính là tông môn gia tộc đã không tiếc công sức gởi gắm.

Lễ thành thân diễn ra suôn sẻ, sau khi phải tiếp rượu mừng một lượt lúc này Triệu Phong mới trở về phòng, sau khi trải qua nghi thức trước khi động phòng thì bây giờ Lý Nhã đã nằm dưới người hắn, Nhìn đôi mắt của nàng có 1 tia ưu buồn nhưng Triệu Phong cũng không để trong lòng dù sao ai cũng có quá khứ, cả hắn còn có nhiều bí mật hơn thế. Hắn cuối đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đó, lưỡi hắn tách hàm răng ngà của nàng mà bắt đầu khoáy động trong khi Lý Nhã bên dưới đang vụng về đáp trả, Triệu Phong luồn tay vào cổ áo tân nương cách tấm vải mỏng của chiếc yếm mà nắm lấy một bên khuôn ngực đầy đặn của nàng bắt đầu xoa bóp nhào nặn, trong khi miệng đang tham lam hút lấy mật dịch từ môi nàng 1 tay đang hành sự thì tay kia của hắn không an phận bắt đầu lần mò vào nội khố nàng, sau một thoáng tìm tòi Triệu Phong đã chạm được vào nơi thần bí kia, chỉ thấy sau khi vượt qua vùng cây cỏ mềm mại kia thì hắn chạm đến một nơi ấn áp, từ ngón tay hắn cảm nhận được nơi đó như đang hô hấp đóng mở, hạt đậu nhỏ nơi đó đã căng cứng, những tia nước rỉ ra nhớp nháp trên ngón tay hắn, Triệu Phong cho một ngón tay vào mà nhẹ nhàng khoáy động, từ đôi môi bị khóa chặt của Lý Nhã Triệu Phong có thể cảm nhận được sự gấp gáp của nàng, trong mũi nàng phát ra từ tiếng hừ nhẹ, biết đã đến lúc Triệu Phong thoát sạch y phục 2 người, nhìn cơ thể xinh đẹp trước mặt làm hắn kiềm không được đôi bạch thỏ nhô cao tuy không quá lớn nhưng rất vừa tay, trên đó đỉnh 2 hạt màu hồng phấn trong rất dụ người, chiếc bụng bằng phẳng xuống dưới là 1 nhúm cỏ đen tuyền khá rậm rạp hạt đậu hồng căng cứng, nơi đó cùng hang động kì bí kia đang đóng mở theo từng nhịp hô hấp của nàng, mỗi lần mở ra lại kèm theo 1 tia mật thủy. Triệu Phong cuối đầu ngậm lấy 1 bên nụ hồng đào say sưa mút, một tay hắn dùng 2 đầu ngón tay mà se hạt còn lại, một lúc sau hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt nàng, gương mặt kiều diễm vì hứng tình mà treo lên một mảng đỏ ửng, trên môi đào mang theo một tia cười nhàn nhạt, 2 bàn tay nàng đang đặt trên lưng hắn, từ từ tách 2 chân nàng ra Triệu Phong cầm mệnh căn của mình cạ cạ một chút vào nơi suối mộng, tìm đúng vị trí hắn từ từ trầm xuống, tiếng kêu nhẹ đau đớn, 2 tay nàng bấu chặt trên lưng Triệu Phong, hắn cảm nhận mình vừa phá vỡ một tấm ngăn cách, huyết hồng rỉ ra, hắn có chút bất ngờ vì lúc trước ở Thiên Lang thành có vài lần nàng lén ra ngoài gặp Lưu Phàm chính vì thế mà bị Lục lão biết được nhưng không ngờ nàng vẫn còn là hoàn bích, đương nhiên điều này làm hắn vui mừng hơn, sau thời gian ngắn ngủi an ủi thì trong phòng vang lên những tiếng rên rỉ mãi đến đêm khuya mới dừng lại. Kết chương.