Chương 480: Chương 241 Cơ Động xuất chiến (Thượng)

Không ai rõ ràng hơn so với Cơ Động về lai lịch của mười bốn đầu Lôi Long này của Phất Thụy. Lúc này vẻ tươi cười trên mặt hắn cũng đã cực kỳ nồng đậm. Thời gian bốn năm, Phất Thụy lĩnh ngộ đối với Ngũ Hành Pháp Trận hiển nhiên cũng không chỉ mỗi mình một cái Ngưng Tụ Pháp Trận. Cái Tồn Trữ Pháp Trận có thể khiến cho ma lực bản thân tăng lên không biết bao nhiêu lần kia cũng đã được hắn lĩnh ngộ.

Mặc dù ma lực của Phất Thụy cũng chỉ đơn thuần là Dương Lôi mà thôi, cũng không thể giống như hắn có thể tồn trữ cả Âm Dương Ma Lực được. Nhưng bảy nhánh Lôi Long được tích trữ này, cũng đủ khiến cho ma lực của Phất Thụy nháy mắt tăng lên gấp đôi. Uy áp như vậy, đổi lại là một gã Chí Tôn Cường Giả, cũng sẽ cảm thấy có chút áp lực, huống chi đây là Thái Phật, vừa rồi đã toàn lực chống đỡ công kích của Phất Thụy cơ chứ?

Thanh âm trầm hùng hữu lực của Phất Thụy từ trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long chợt vang vọng khắp không trung:

- Thái Phật Phó Hội trưởng, còn muốn tiếp tục chiến đấu nữa không?

Cũng không có sử dụng Lôi Ngục Thần Phủ, Phất Thụy vẫn như trước toàn diện áp chế Thái Phật. Không động thì thôi, động thì tất thắng, đây là bản chất của Lôi Đế. Năng lực khống chế của Thái Phật quả thật kinh người, nhưng mà, ma lực Phất Thụy phóng xuất ra căn bản là không phải hắn có thể chống cự lại. Đối diện với ma lực khổng lồ, hắn còn có thể làm gì bây giờ?

Sắc mặt của Thái Phật cùng với hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả bên dưới giống nhau, đều xám như tro tàn. Cánh tay cầm Thiên Thủy Thần Toa thậm chí còn hơi hơi run rẩy. Hắn không thể tin, mình lại bị đánh bại như vậy, bại một cách thê thảm. Mà đối thủ của hắn, chẳng qua chỉ là một gã Thất Quan Ma Sư mà thôi. Nhiều năm theo đuổi sự khống chế cực hạn như vậy, chẳng lẽ thật sự là bị đánh bại hay sao? Hắn không muốn tin, thật sự không muốn tin. Nhưng mà, mười bốn đầu Lôi Long do Cực Hạn Dương Lôi ma lực ngưng tụ, tản mát ra thuộc tính áp chế đã khiến cho ma lực trong cơ thể hắn càng ngày càng ảm đạm hơn nhiều, không còn bất cứ cơ hội phản kích nào cả. Cho dù là liều chết, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể cùng với đám Lôi Long kia đồng quy ư tận, căn bản là không đụng đến Phất Thụy nổi.

- Ta thua rồi!

Thái Phật cắn răng nói ra ba chữ kia. Lúc ba chữ này vang ra khỏi miệng hắn, cả người hắn giống như là đi thêm mười tuổi vậy, thân thể trên lưng Bạch Thủy Thần Âu khẽ lắc lư, oa một tiếng, đã phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt trắng bệch không còn chút máu.

Mười bốn đầu Lôi Long lặng yên tiêu tán đi, nếu cẩn thận chú ý, có thể phát hiện ra, có bảy đầu Lôi Long trực tiếp quay trở vào trong Dương Miện trên đầu Phất Thụy. Đối với việc ứng dụng Tồn Trữ Pháp Trận, Phất Thụy đã hoàn toàn không thua Cơ Động. Dù sao, đối với phương diện Ngũ Hành Pháp Trận, Cơ Động thật sự là 'lãng phí' bốn năm thời gian. Ảo diệu của Ngũ Hành Pháp Trận, bốn năm qua, hắn hoàn toàn không hề lĩnh ngộ nó một cách toàn diện.

Tử Lôi Diệu Thiên Long trng tiếng hoan hô ngập trời của đám ma sư bên phía Ma Sư Công Hội từ từ đáp xuống. Phất Thụy ngồi ngay ngắn trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long, hướng tới phía bốn vị Chí Tôn Miện Hạ bên này khom người hành lễ:

- Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh.

Âm Triêu Dương thần sắc không thay đổi, gật đầu một cái, Phất Thụy lúc này mới cưỡi Tử Lôi Diệu Thiên Long lui sang một bên.

Cơ Trường Tín ha ha cười một tiếng, nói:

- Triêu Dương huynh, ta thật sự bội phục ngươi, thế nhưng có thể bồi dưỡng ra một vị đồ tôn như thế, thắng lợi một cách hoàn toàn áp đảo. Thế nào? Ngươi còn chưa có hài lòng sao? Đáng tiếc, mấy năm nay ta cứ mãi lo đi tìm Ngâm Không, xem ra, ta cũng nên thu một gã đệ tử rồi.

Âm Triêu Dương mỉm cười, nói:

- Nếu cuối cùng, phương pháp chiến thắng của hắn cũng không phải là mười bốn đầu Lôi Long, ta sẽ càng hài lòng hơn.

Cơ Trường Tín có chút nghe không hiểu những gì Âm Triêu Dương nói, nhưng Cơ Động và Phất Thụy liếc nhìn nhau. Bọn họ đều biết Sư tổ đây là đang muốn nói, Phất Thụy không nên sử dụng Tồn Trữ Pháp Trận để chiến thắng đối thủ. Tuy rằng ma lực Phất Thụy không bằng đối thủ, nhưng hắn thật sự là người có Cực Hạn Ma Lực. Đương nhiên, Thái Phật có thực lực tám mươi tám cấp, hơn nữa năng lực khống chế cực hạn, nếu Phất Thụy không sử dụng ra ma lực của Tồn Trữ Pháp Trận, muốn chiến thắng Thái Phật cũng tuyệt không phải một chút có thể làm được.

Phất Thụy thoáng có chút xấu hổ, chà chà hai tay, cúi đầu quay sang nói với Cơ Động:

- Tiểu Sư đệ, sư huynh ta làm xấu rồi, kế tiếp tới phiên đệ trổ tài đó.

Cơ Động cười ha ha một tiếng, nói:

- Sư huynh, nói không chừng ta cũng phải sử dụng ra Tồn Trữ Pháp Trận đó. Ma sư của Ma Kỹ Công Hội thấu hiểu đối với kỹ năng quả thật cũng không phải bình thường. Ta cũng rất có hứng thú.

Lúc này ánh mắt của Âm Triêu Dương đã hướng tới bên này:

- Cơ Động, ngươi lại đây.

Cơ Động vội vàng bước lên mấy bước, cung kính nói:

- Sư Tổ.

Âm Triêu Dương quay sang hắn gật gật đầu, nói:

- Không cần miễn cưỡng. Còn nữa, ngươi không có sự hạn chế như sư huynh của ngươi. Toàn lực ứng phó. Hiểu rõ chưa?

- Vâng.

Cơ Động đáp ứng một tiếng.

Ánh mắt của Âm Triêu Dương xẹt qua bên người Cơ Động, nhìn ra phía sau. Lúc ánh mắt của hắn rơi vào trên người Liệt Diễm và A Kim, trong mắt không khỏi toát ra vài phần nghi hoặc.

Liệt Diễm khẽ gật đầu một cái với Âm Triêu Dương, cũng không có hé răng. Còn A Kim thì vẫn như trước, lạnh lẽo như băng. Ngoại trừ Liệt Diễm ra, nàng ta căn bản không hề để bất cứ ai trong mắt mình.

Phía bên kia, Thủy Minh Nguyệt cùng với Lãnh Phong Vân sắc mặt đã khó coi đến cực điểm. Thủy Minh Nguyệt đón lấy cây Thiên Thủy Thần Trượng do Thái Phật đưa lại, nhìn sắc mặt trắng bệch của Thái Phật, thở dài một tiếng:

- Được rồi, chuyện này cũng không thể trách ngươi được. Là do tiểu tử Phất Thụy kia quá cường đại. Xem ra, thế giới này là của giới trẻ bọn chúng a. Nếu ta nhớ không lầm, Phất Thụy hẳn là chưa đến ba mươi lăm tuổi vậy. Xem ra, không đầy hai mươi năm nữa, hắn có thể đạt tới Cửu Quan.

Lãnh Phong Vân nói:

- Minh Nguyệt, chúng ta đã thua không thể ngóc đầu được. Trận thứ hai, chúng ta nhất định phải thắng, hơn nữa còn phải thắng một cách tuyệt đối.

Thủy Minh Nguyệt gật gật đầu:

- Âm Triêu Dương đưa ra phương pháp ba cuộc thắng hai, hiển nhiên là rất có lòng tin. Trong tay hắn ít nhất có hai cái vương bài. Phất Thụy là một trong số đó, còn cái vương bài còn lại không biết thế nào. Nhưng nếu lại là đồ tử đồ tôn của hắn, như vậy nhất định sẽ là Hỏa Hệ Ma Sư. Ta đoán là, hắn sẽ đem cái vương bài kia đặt ở trận chiến cuối cùng. Trận thứ hai này, rất có thể sẽ do Hi Lạc hoặc một gã Bát Quan ma sư nào đó của Ma Sư Công Hội. Một gã ma sư Thổ Hệ có xác suất rất cao. Chúng ta phái ra một gã Mộc Hệ Thiên Tôn xuất trận nhất định có thể chiến thắng.

Lãnh Phong Vân gật gật đầu, nói:

- Trận cuối cùng cũng chỉ có thể đánh cuộc mà thôi. Trận này để Thiên Tà xuất chiến vậy. Thực lực của hắn tương đương với Thái Phật, tuy rằng sẽ tiêu tốn không ít, nhưng hiện tại chúng ta cũng không thể lo lắng quá nhiều như vậy, nên sử dụng ra con bài chưa lật cuối cùng luôn đi.

Thủy Minh Nguyệt quay sang phía đám ma sư của Ma Kỹ Công Hội, lớn tiếng quát:

- Thiên Tà ở đâu?

- Hội trưởng.

Một đạo thân ảnh lắc mình mà ra, lộ ra một gã trung niên anh tuấn. Người này nhìn qua khoảng trên dưới năm mươi tuổi, mày kiếm tóc mai, mũi thẳng miệng rộng, tướng mạo cực kỳ anh tuấn. Dáng người cao lớn, bả vai rộng rãi, làm cho người ta có một cảm giác chính khí lẫm lẫm.