Chương 313: Chương 157 Âm Dương Lốc Xoáy, Âm Dương Ngư (Hạ)

Mặc dù cái Âm Dương Ngư kia nhìn qua tràn ngập quang ảnh hư huyễn, dường như là quay về trạng thái khí vậy. Thế nhưng, trong người Cơ Động đã xuất hiện một sự biến hóa thật lớn. Đó chính là Cực Hạn Dương Hỏa cùng với Cực Hạn Âm Hỏa trong cơ thể mình cũng không có xuất hiện bất cứ hiện tượng bài xích nào nữa. Hoàn toàn giống như là hai loại ma lực cùng nguồn gốc với nhau vậy, hoàn toàn giao hòa, hỗ trợ lẫn nhau.

Siêu Tất Sát Kỹ Nhật Nguyệt Âm Dương Giới, chính là lần đầu tiên hai đại quân vương hoàn thành quá trình giao hòa, đồng thời cũng làm cho ma lực Cực Hạn Song Hỏa của Cơ Động cũng chân chính mang ý nghĩa hoàn thành quá trình dung hợp.

Cái này cũng không chỉ là mỗi mình quá trình tu luyện của hắn có lợi ích, không cần phải sử dụng Hỗn Độn Chi Hỏa tiến hành điều tiết mới tăng lên, đơn giản như vậy. Chí Âm Chí Dương dung hợp, cũng giúp cho Cơ Động sau này khi thi triển ra các loại ma kỹ hai hệ, cũng không cần phải mất thời gian tiến hành việc hoán chuyển ma lực nữa. Nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể trong nháy mắt, vừa mới thi triển ra một cái ma kỹ của Hỏa Diễm Quân Vương, ngay lập tức đã có thể thi triển ra một cái ma kỹ của Ám Viêm Ma Vương luôn. Cứ như vậy, trên phương diện sử dụng ma kỹ, không hề nghi ngờ, Cơ Động đã đạt đến một trình độ hoàn toàn mới. Hắn cũng không sợ việc tiêu hao một phần ma lực trong quá trình chuyển hoán hai loại Cực Hạn Ma Lực nữa.

Chuyện kinh hỉ thật lớn này làm sao Cơ Động lại không hưng phấn được đây? Từ trước đến giờ, hắn luôn luôn cảm nhận được sự đấu đá lẫn nhau giữa hai loại Cực Hạn Ma Lực, nhất là khi ma lực hắn càng tăng lên cao, thì loại tình huống này lại càng trở nên rõ ràng hơn. Do đó, nếu những ma sư bình thường khi đột phá những cửa ải từ Nhất Quan đến Tứ Quan một cách dễ dàng, thì hắn khi đột phá quan ải lại gặp phải những nguy hiểm kinh khủng như vậy. Cơ Động còn lo lắng, khi ma lực của mình tăng cao đến một trình độ nhất định, một khi Hỗn Độn Chi Hỏa cũng không thể áp chế nỗi hai loại Cực Hạn Ma Lực nữa, thì mình sẽ gặp phải tình huống thế nào đây? Hoặc là trong những lúc mình thi triển ra những ma kỹ cường hãn, khi tiến hành chuyển hoán ma lực gặp phải vấn đề, ma lực phản phệ bản thân thì phải làm sao?

Mà ngay tại thời khắc này, vấn đề này rốt cuộc cũng đã được giải quyết một cách triệt để. Cũng là bắt đầu từ bây giờ, Cơ Động mới có thể nói chân chính trở thành một gã ma sư song thuộc tính. Sau này trong quá trình tu luyện, hai thuộc tính của hắn cũng sẽ chỉ hỗ trợ lẫn nhau, tăng cường thực lực, song song cùng tiến, cũng không sản sinh ra bất cứ chế ước nào nữa.

Hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra, Âm Dương Ngư hư huyễn kia lặng lẽ xoay tròn, ma lực hắc kim song sắc nháy mắt lan truyền khắp mỗi ngóc ngách của thân thể. Chu Tước Biến, Đằng Xà Biến của Cơ Động tựa hồ phát sinh biến hóa nho nhỏ. Toàn thân đều sản sinh ra cảm giác sinh trưởng mạnh mẽ.

Mở hai mắt ra, Cơ Động bỗng nhiên đứng bật dậy, cố sức dang rộng thân thể mình một chút. Toàn thân mỗi một tế bào tựa hồ đều tràn ngập cảm giác sảng khoái. Xương cốt không ngừng phát ra thanh âm răng rắc. Một tầng quang mang hắc kim song sắc hỗn hợp nhắt thời hiện lên trên mặt hắn, lúc ẩn lúc hiện. Khuôn mặt hắn nhìn qua cũng không chỉ đơn thuần là bá đạo hoặc là băng lãnh nữa, mà giờ phút này, khí tức tản mát ra trên người của hắn, chính là một loại uy thế hoàn mỹ.

- Cơ Động, ngươi phục hồi rồi sao?

Thanh âm kinh hỉ của Lam Bảo Nhi vang lên. Nàng vốn đang ngồi cách hắn không xa, tiến hành hộ pháp cho hắn.

Cơ Động mỉm cười, hướng về phía Lam Bảo Nhi gật gật đầu:

- Cảm ơn ngươi, Bảo Nhi.

Lam Bảo Nhi mỉm cười nói:

- Chẳng phải ngươi đã từng nói sao, chúng ta là bằng hữu. Giữa bằng hữu với nhau cần phải nói lời cảm ơn hay sao? Ý, Cơ Động, hình như ngươi cao hơn lúc trước, vai tựa hồ cũng rộng thêm a!

Cơ Động sửng sốt một chút, nhìn lại thân thể mình. Bản thân hắn thật ra cũng không có cảm giác thay đổi gì quá lớn, nhưng trong mắt Lam Bảo Nhi lại hoàn toàn khác biệt.

Trước đây theo như Lam Bảo Nhi thấy, Cơ Động luôn luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác cực đoan. Khí chất biến hóa rõ rệt, có lúc vô cùng bá đạo, có lúc lại bỗng nhiên băng lãnh, khiến cho người khác nhìn không ra. Nhưng lúc này, tướng mạo hắn mặc dù vẫn như lúc trước, nhưng mơ hồ, Lam Bảo Nhi lại nhìn thấy trên người Cơ Động một loại khí chất cường giả mà nàng chỉ nhìn thấy trên người Phất Thụy, hơn nữa so với Phất Thụy tựa hồ còn thâm thúy, nội liễm hơn vài phần. Chăm chú nhìn kỹ hơn một chút, gương mặt Lam Bảo Nhi không khỏi có chút ửng đỏ lên, nhịp đập trái tim tựa hồ còn nhanh hơn vài phần.

Bất quá, phản ứng này cũng chỉ duy trì trong chốc lát mà thôi, bởi vì trong lòng hắn, đột nhiên nghĩ đến hình ảnh người con gái từng khiêu vũ với Cơ Động. Đó là một tuyệt sắc mỹ nữ, có thể làm cho vạn vật cũng phải xấu hổ a. Nghĩ đến đó, trong lòng Lam Bảo Nhi chỉ có thể thở dài. Ngay cả bản thân nàng, cũng không hiểu rõ vì sao mình lại có cảm giác như thế. Chỉ là, mỗi lần nàng nhìn thấy Cơ Động, trong lòng nàng lại nảy sinh một loại cảm giác thân thiết không cách nào nói được. Nàng hi vọng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, nhưng mà, Cơ Động rời khỏi Thiên Can Học Viện cũng đã hơn một năm rồi, lần này gặp lại, nàng phát hiện, loại cảm giác này trong lòng mình tựa hồ như càng thêm mãnh liệt hơn nữa.

Mơ hồ Cơ Động cũng cảm giác được thân thể mình cũng nương theo Âm Dương Lốc Xoáy chuyển hóa thành Âm Dương Ngư mà phát sinh biến hóa, nhưng hắn cũng không hề để ý, mỉm cười nói:

- Ta đang trong độ tuổi trưởng thành, thân thể có biến hóa cũng là chuyện bình thường mà. Sư huynh có trở về lần nào không?

Lam Bảo Nhi nói:

- Lúc nãy hắn có quay về thăm ngươi. Thấy ngươi đã tỉnh, Phất Thụy sư huynh vô cùng cao hứng. Hắn chỉ dặn ngươi nên cố gắng tịnh dưỡng thân thể, sau đó lập tức bỏ đi. Ta hình như nghe hắn nói, tựa hồ đang gặp chuyện gì phiền phức. Bọn họ đang chuẩn bị vây công một con ma thú vừa cường hãn vừa rất có giá trị. Ta còn nghe Phất Thụy sư huynh nhắc tới Thần Khí thì phải.

Cơ Động hỏi:

- Sư huynh có nói rõ là ở nơi nào không?

Lam Bảo Nhi nói:

- Chuyện này ta cũng không rõ. Chỉ có thể đoán là ở tầng tám của Thánh Tà Đảo, phương hướng cũng khá gần chỗ chúng ta hiện nay.

Cơ Động đơn giản tính toán một chút. Với năng lực phi hành của Tử Lôi Diệu Thiên Long, hơn nữa các tầng phía trong của Thánh Tà Thập Bát Tầng của Thánh Tà Đảo, khoảng cách cũng càng ngắn hơn. Tình huống cũng nguy hiểm hơn vài phần. Phất Thụy đi về chắc cũng khoảng mất hơn một canh giờ. Thánh Tà Chiến Trường cũng đã mở ra hơn mười ngày rồi, tình huống chiến đấu hẳn cũng đã đến trình độ gay cấn. Dưới tình huống như thế, sư huynh vẫn cứ như trước mỗi ngày đều quay về thăm mình. Mình như thế nào cứ mãi ẩn núp ở đây cơ chứ? Lúc này ma lực đã hoàn toàn khôi phục lại, Thánh Tà Đảo mặc dù tràn ngập nguy hiểm, nhưng cũng tràn ngập cơ hội. Hắn làm thế nào có thể chấp nhận chờ đợi ở đây chứ.

- Bảo Nhi, ta muốn đi tìm sư huynh.

Lam Bảo Nhi mỉm cười, nói:

- Nghe ngươi hỏi tình hình, ta đã biết là ngươi muốn đi rồi. Nhìn qua thì ma lực của ngươi cũng đã hoàn toàn khôi phục rồi. Phất Thụy sư huynh đã dặn ta phải chăm sóc cho ngươi. Ngươi muốn đi cũng được, nhưng phải dắt ta theo. Ngươi không được cự tuyệt đó. Ngươi đã từng nói, chúng ta là bằng hữu, nếu đã là bằng hữu, làm sao có thể không cùng nhau hành động cơ chứ? Ta cũng không phải là Lam Bảo Nhi của một năm trước nữa đâu, ta cũng không cần ngươi phải bảo vệ nữa.

Cơ Động nhíu mày:

- Bảo Nhi, ngươi hẳn cũng biết trên Thánh Tà Đảo nguy hiểm đến thế nào. Ma thú có thể khiến sư huynh phải cẩn thận đối phó, tu vi tuyệt cũng không dưới Cửu Giai. Ta không muốn ngươi đi mạo hiểm.

Lam Bảo Nhi cũng không trả lời, chỉ nhìn Cơ Động, trong ánh mắt lộ ra quang mang cố chấp.

Nhìn biểu hiện của nàng, Cơ Động không khỏi bất đắc dĩ, lắc lắc đầu:

- Được rồi, chúng ta cùng đi vậy.