Chương 146: Chương 74 Biểu tượng Bính Hỏa – Chu Tước (Thượng)

Địa Tâm Hồ.

Vô số đóa Hồng Liên Liệt Diễm không ngừng bay lượn chung quanh quả trứng rồng khổng lồ kia, dần dần dung nhập vào trong đó. Đúng lúc này, hào quang trong mắt Liệt Diễm chợt thoáng giật mình một chút, đột nhiên đình chỉ động tác của mình. Thần sắc của nàng có chút cổ quái:

- Tiểu Cơ Động, tại sao mỗi lần bị truyền tống đi, vận khí của ngươi lại tốt đến như vậy? Xem ra tiểu gia hỏa này cũng không cần phải nở sớm nữa.

o0o

Khẽ xoay người, Cơ Động đã từ trên mặt đất đứng dậy. Nhưng mà ngay khi hắn đứng lên, thân thể hắn đã mất đi năng lực hành động. Cho dù ngay cả luồng Âm Dương lốc xoáy hai loại cực hạn song hỏa của hai đại quân vương trong lồng ngực tại thời khắc này cũng đã đình chỉ vận chuyển. Trong lòng Cơ Động có một loại cảm giác kỳ dị, tựa hồ như mình đã biến thành một loại tinh thạch trên vách đá vậy, không còn là một con người nữa.

Đúng lúc này, hắn cũng đã nhìn thấy rõ ràng tất cả trước mặt. Nơi này đã là nơi sâu nhất của sơn động. Kỳ dị nhất chính là, tất cả các vách đá trong động này đều có một màu đỏ sáng rọi, trong suốt. Tựa hồ như nơi này là một khối Hồng Ngọc thật lớn, mà cái động này chính là khoảng rỗng trong ruột viên hồng ngọc vậy.

Ở ngay giữa động, có một cây đại thụ cao chọc trời, tựa hồ như chiếm hơn phân nửa diện tích của cái động. Toàn bộ thân thể cây đại thụ có màu đỏ sẫm, từ hình dáng bên ngoài, rất giống một cây ngô đồng. Nhưng Cơ Động trước giờ chưa từng nhìn thấy qua một cây ngô đồng nào lớn đến như vậy, cũng như có màu sắc kỳ dị thế kia. Màu sắc trên cây đại thụ kia không ngừng biến hóa thong thả, lúc sáng lúc tối, tựa hồ như bản thân cây đại thụ kia đang hít thở vậy.

Đứng ở nơi này, Cơ Động có cảm giác giống như là mình đang ngâm trong nham thạch nóng chảy dưới Địa Tâm Hồ vậy. Khác biệt duy nhất chính là, trong Địa Tâm Hồ tràn ngập Bính Hỏa và Đinh Hỏa nguyên tố, còn ở nơi này, chỉ có thuần túy Bính Hỏa mà thôi.

Cặp mắt màu đỏ sẫm kia chính là từ trên đỉnh cây đại thụ kia nhìn xuống. Nhìn kỹ lại, đó là một con chim khổng lồ đang đứng trên đỉnh cây, đó là mọt con chim lửa thật to. Đầu có mào lớn, đầu yến, gáy cong, lưng khom, đuôi cá, toàn bộ lông phát ra quang mang màu đỏ pha vàng, một bộ lông đuôi thật dài, thả dọc theo thân cây, chiều dài cơ hồ gấp ba lần phần thân. Chính vì vậy, thân thể của nó nhìn qua cũng không lớn, nhưng trên thực tế, từ đầu tới cuối cũng hơn mười thước. Cặp mắt màu đỏ trong suốt kia, chính là hai mắt của nó. Nó đang nhìn chằm chằm Cơ Động, trong cặp mắt tràn đầy sự uy nghiêm cùng với phẫn nộ.

Đây là…, trong đầu Cơ Động đột nhiên nghĩ đến hai chữ, Chu Tước. Ở trong trí nhớ của hắn, trong thần thoại kiếp trước ghi lại, Phượng Hoàng là loài chim báo điềm lành, bản thân có nhiều màu sắc sặc sỡ. Mà màu đỏ tinh khiết trên thân thể Phượng Hoàng chính là chưởng quản ngọn lửa của thiên địa. Bản thân Hỏa Phượng Hoàng, Thần điểu Chu Tước, vị thần trấn thủ phương Nam, chính là phân thân của Phượng Hoàng. Phượng đậu trên cây Ngô Đồng. Tất cả cảnh vật trước mắt tựa hồ đều biểu thị cho thân phận của con chim màu đỏ to lớn trước mắt kia.

- Nhân loại, ngươi thật là to gan.

Thanh âm có chút bén nhọn chợt từ trong miệng con Hỏa Phượng Hoàng kia thốt ra. Chỉ một thanh âm này thôi, đã làm cho thân thể Cơ Động không khống chế được, phải run rẩy một chút, thất khiếu đồng thời xuất huyết. Không ngờ ngay cả thân thể đã trải qua Long Huyết Tẩm Thể của hắn cũng có chút không chịu nổi.

- Ủa?

Hồng quang trong mắt Hỏa Phượng Hoàng chợt lóe lên một chút:

- Thân thể cũng không tệ. Chỉ dựa vào đó, cũng muốn xâm nhập vào lãnh địa của ta sao?

Cơ Động chỉ cảm thấy sự cấm chế xung quanh thân thể của mình chợt biến mất, đã khôi phục lại khả năng hành động cùng nói chuyện. Nhàn nhạt nói:

- Ta cũng không biết tại sao lại đến được đây nữa.

Hỏa Phượng Hoàng đứng thẳng lên trên nhánh cây, từ trên cao nhìn xuống hắn:

- Không biết? Cho dù trong lúc lòng ta vui vẻ đi nữa, cũng không có bất cứ sinh vật nào có can đảm đến gần động của ta. Không cần biết ngươi như thế nào đến được đây, kết quả duy nhất là chỉ có chết. Coi như là chôn cùng với đứa con của ta đi. Bản thân ngươi cũng là Hỏa thuộc tính, hẳn cũng cảm thấy vinh hạnh.

Cơ Động khinh thường bĩu môi, trong lòng hắn đã sớm không có ý niệm có thể may mắn sống sót nữa. Không thể trở lại thế giới Địa Tâm Hồ, con Hỏa Phượng Hoàng Chu Tước này, không hề nghi ngờ là mọt con Thần thú cấp bậc Thập giai. Cho dù là con Băng Tuyết Cự Long Phong Sương trước đây hắn từng gặp, nếu đứng trước mặt nó cũng còn kém hơn một bậc. Với thực lực của bản thân mình, làm sao có thể thoát khỏi nơi này cơ chứ? Mà cho dù chết, hắn cũng muốn chết có tôn nghiêm một chút.

- Vinh hạnh? Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một con chim mà thôi. Ta là con người, là vạn vật chi linh. Ngươi nghĩ như thế nào, cũng xứng nói với ta hai chữ vinh hạnh cơ chứ?

Cơ Động lạnh lùng nói. Lúc này hắn chỉ còn nghĩ đến cái chết. Trong lòng hắn chỉ âm thầm cầu nguyện, nếu còn có cơ hội sống lại một lần nữa, như vậy, hắn chỉ hi vọng mình có thể sống lại ở thế giới trong lòng đất, cho dù chủ là một sinh vật nhỏ bé không đáng kể trong lòng đất cũng được. Ít nhất hắn cũng còn có thể biết, khoảng cách của mình đến chỗ Liệt Diễm không xa xôi quá.

Nghe Cơ Động nói, con Chu Tước đang đứng trên cây Ngô Đồng kia đột nhiên dang rộng hai cánh rộng hơn năm thước, ngẩng đầu lên, một tiếng phượng hót thánh thót trong nháy mắt dâng lên. Ngay tại khoảnh khắc tiếng phượng kêu oanh minh kia vang lên, Cơ Động chỉ cảm thấy linh hồn mình giống như là bị lôi tuột ra khỏi cơ thể vật. Mắt thấy thân thể hắn sắp bị âm ba khủng bố kia đánh tan thành từng mảnh nhỏ, đột nhiên, một cảm giác ấm áp từ trên ngực trái Cơ Động từ từ lan ra. Hồng quang mênh mông lặng yên khuếch tán ra, đóa Hồng Liên quen thuộc đột nhiên lặng yên xuất hiện, chậm rãi bao phủ thân thể của Cơ Động, đem tất cả các âm thanh kia toàn bộ ngăn cách hết bên ngoài.

Liệt Diễm? Trong lòng Cơ Động kinh hỉ kêu lên một tiếng.

Thanh âm phượng hót chợt đột ngột dừng lại. Hai đạo hỏa diễm màu vàng kim nhất thời từ trong cặp mắt của Chu Tước bắn mạnh ra, lan tràn hơn mấy thước mới chậm rãi thu hồi. Đúng là loại hỏa diễm cực hạn chi hỏa mà Cơ Động rất quen thuộc, Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa.

- Hồng Liên Hỏa Diễm? Liệt Diễm nữ hoàng, là ngươi đưa hắn đến đây hay sao?

Thanh âm Chu Tước vang lên. Trong giọng nói của nó mang theo chút kinh sợ, đồng thời cũng toát ra một sự kiêng kỵ sâu sắc. Nó nhìn chăm chú vào đóa Hồng Liên Liệt Diễm đang bao phủ xung quanh thân thể Cơ Động, cũng không có tiếp tục phát động công kích.

- Không sai, chính là ta dẫn dắt hắn đến nơi ở của ngươi.

Thanh âm Liệt Diễm từ trong ngực Cơ Động vang lên. Nghe được thanh âm hoàn mỹ không tỳ vết vô cùng quen thuộc kia, Cơ Động không khỏi có chút ngây dại. Lại là Liệt Diễm, mỗi khi mình gặp phải nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng, nàng ta đều sẽ xuất hiện. Một cảm giác xấu hổ chợt dâng lên trong lòng Cơ Động. Đến khi nào thì mình mới có thể bảo hộ được nàng đây?

Thanh âm Chu Tước trở nên bình tĩnh hơn vài phần:

- Nữ hoàng điện hạ, chẳng lẽ ngươi cử người này đến đây để do thám, sao đó đối phó ta hay sao? Ngươi đừng quên, bản thân sự tồn tại của ngươi, Thần giới đã không cho phép. Nếu ngươi dám tùy tiện đi đến nhân gian thi triển thần thông, như vậy, mặc dù là ta chết, thế nhưng ngươi cũng tuyệt đối không có khả năng sống sót đâu.

Cơ Động phát hiện, mặc dù Chu Tước khá bình tĩnh, thế nhưng trong thanh âm của nàng rõ ràng có một cảm giác sợ hãi.

Liệt Diễm thản nhiên thở dài:

- Chu Tước, ngươi đường đường là một trong Thiên Can Thập Đại Thần Thú, được chỉ định ở lại nơi này. Hơn nữa, ngươi biết rất rõ là ta không dễ dàng gì đi đến nhân gian, cần gì ngươi phải e ngại chứ? Ta đưa hắn đến đây, là muốn giúp ngươi thôi. Chúng ta đều là Hỏa Hệ nhất mạch, giết ngươi, ta có thu được gì tốt đâu. Ngươi cho rằng, ta cần nơi ở này của ngươi à?