Chương 145: Chương 73 Nguy cơ truyền tống (Hạ)

Đây là một cái khe núi, bên trái là một sườn núi không cao lắm, còn bên phải lại là một vách đá dựng đứng cao ngất, che kín cả mặt trời. Bởi vì khoảng cách quá gần, cũng không thể nhìn rõ độ cao của nó. Rừng cây thì vô cùng rậm rạp, xung quang Cơ Động có vô số lùm cây, tầm mắt không thể nào nhìn xa. Nếu nói Địa Linh Sơn khi nãy vốn là núi rừng, như vậy, nơi này có thể gọi là rừng rậm nhiệt đới.

Nơi này đến tột cùng là nơi nào? Có còn thuộc phạm vi Địa Linh Sơn không? Đại não Cơ Động rất nhanh vận chuyển. Trong lòng vừa động, khóe miệng khẽ mỉm cười một chút, trong lòng đã có ý tưởng.

Ta không biết nơi này là nơi nào, chẳng lẽ người đó lại còn không biết sao? Hiện tại cũng không ở trong trạng thái chiến đấu, mười giây cũng không tính làm gì.

Trong lòng vừa quyết định, Cơ Động đã gọi lớn:

- Liệt Diễm.

Trong sự phán đoán của hắn, Cơ Động biết, tựa hồ như vừa rồi mình đã trải qua một loại ma kỹ truyền tống tương tự như cái Toàn Phương Vô Định Truyền Tông Quyển Trục như trước đây. Nhưng lần này cự lý truyền tống rõ ràng gần hơn lần trước rất nhiều. Đối với loại năng lực truyền tống như thế nào, Cơ Động vốn vô cùng có cảm tình. Không có trải qua lần truyền tống trước đây, hắn cũng không thể nào biết được Liệt Diễm. Trong lòng đã hiểu khá rõ tình huống hiện tại, hắn đã có một quyết định mà trong lòng hắn cho rằng chính xác nhất. Bất luận nơi này là nơi nào đi nữa, có nguy hiểm đến như thế nào, chỉ cần mình có thể truyền tống đến được Địa Tâm Hồ, đến bên cạnh Liệt Diễm, ít nhất tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì. Liệt Diễm cũng có thể nói cho mình biết nơi này là nơi nào. Chính vì vậy hắn mới gọi lớn tên Liệt Diễm.

Thế nhưng, làm cho Cơ Động thất kinh chính là, sau khi kêu lên cái tên đã từng kêu gọi hơn cả ngàn lần, lúc này đây những cánh Hồng Liên quen thuộc cũng không có xuất hiện. Xung quanh vẫn như trước im ắng, không có bất cứ động tĩnh gì. Thậm chí ngay cả một tia ma lực ba động cũng không có xuất hiện.

Hắn vội vàng giật mạnh vạt áo trước ra, nhìn xuống lồng ngực của mình. Dấu ấn Hồng Liên trước ngực Cơ Động vẫn còn nằm đó, thế nhưng, tại sao hắn hô to nãy giờ cũng không có bất cứ phản ứng gì?

Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao lại không thể truyền tống xuống thế giới lòng đất? Mặc dù hắn cũng không có hoảng hốt, thế nhưng trong lòng cũng đã trầm xuống. Lúc này cũng không còn ai có thể giải đáp được nghi hoặc trong lòng mình nữa, Cơ Động biết, hiện tại cũng chỉ còn có thể tự mình dựa vào chính mình mà thôi. Cũng may là, luồng Âm Dương lốc xoáy trong lòng ngực hắn cũng đã bắt đầu tự bổ sung lại ma lực.

Ngồi trong một cái lùm cây lớn, hắn lấy trong thủ trạc ra một cái túi da, uống mấy hớp nước.

Trận chiến khi nãy không chỉ khiến hắn tiêu hao ma lực, thậm chí thể lực của hắn cũng tiêu hao một khoảng lớn, lại còn bị thương nhẹ nữa. Mãi đến lúc này, cánh tay phải của hắn cùng với trước ngực vẫn còn đau ê ẩm. Thế nhưng, Cơ Động cũng không có tiến hành tu luyện, mà chỉ như trước dùng Tinh Hạch tiến hành bổ sung lại ma lực. Khu vực không biết là nơi nào này không ngừng làm cho hắn có cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Hắn không ngừng tự nói với chính mình, nhất định phải luôn luôn bảo trì sự tỉnh táo, bình tĩnh nhất. Nếu như lúc này trong lòng mình rối loạn, như vậy, tình huống sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.

Sau khi nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, ăn một chút lương khô, Cơ Động cảm giác được thể lực của mình đã khôi phục lại hơn phân nửa, sự đau đớn trên cánh tay và trong lồng ngực cũng đã giảm đi rất nhiều. Ma lực đã bổ sung hoàn tất, đương nhiên, cũng tiêu hao hết một khối Ma thú Tinh Hạch cấp ba. Cơ Động chậm rãi đứng lên, kiểm tra lại thân thể một chút. Cơ Động nhìn lên mặt trời, xác định lại phương hướng hiện tại. Căn cứ theo nhiệt độ cùng với vị trí của mặt trời nơi đây, Cơ Động có thể xác định được hiện tại hắn vẫn còn đứung trong phạm vi của Địa Linh Sơn. Ít nhất có thể chắc chắn như vậy. Lúc trước hắn đi vào Địa Linh Sơn từ phía Tây, bây giờ, nếu đi về phía Tây hi vọng có thể ra khỏi Địa Linh Sơn.

Nhận rõ tình huống, Cơ Động bắt đầu xuất phát. Ở phía Tây, chính là vách đá khá dốc nhìn không rõ được chiều cao. Hắn bẻ một cành cây thô to, bắt đầu mở đường, chầm chậm leo lên vách đá, hướng về đỉnh núi mà đi. Đúng lúc này, Cơ Động đột nhiên nghe được xa xa có một âm thanh sấm chớp oanh minh liên tục vang lên rền rã, thanh âm kia tựa hồ như là từ phía bên kia ngọn núi trước mặt truyền đến. Tuy rằng thanh âm kia hết sức xa xôi, thế nhưng nghe được tiếng sấm chớp này lại làm cho hắn tinh thần đại chấn. Trong lòng thầm nghĩ, xem ra đây quả nhiên là trong Địa Linh Sơn. Lúc này khắp mấy ngàn dặm trên bầu trời không có chút mây, có sấm chớp xuất hiện, rất có khả năng đó chính là sư huynh Lôi Đế Phất Thụy đanh đi kiếm mình.

Cơ Động lập tức tăng tốc, nhanh chân leo lên ngọn núi trước mặt. Hắn dự định, khi mình leo lên đến đỉnh núi, lập tức đứng trên đó phát ra một khỏa Cực Hạn Song Hỏa Cầu lên trên trời. Tuy rằng làm như vậy có khả năng mang đến nguy hiểm thế nhưng cũng sẽ giúp cho sư huynh có thể dễ dàng tìm được mình hơn. Trong lòng Cơ Động, bản thân Lôi Đế cưỡi Tử Lôi Diệu Thiên Long chính là sự tồn tại vô địch, chỉ cần hắn có thể tìm được mình, tự nhiên mình sẽ được an toàn.

Cơ Động nhanh chóng leo lên phía trên. Không lâu sau, khi hắn leo qua một mảng rừng cây nhỏ trên sườn núi, hắn đột nhiên phát hiện, ngay trên vách núi có một cái huyệt động đen nhánh.

Sơn động này cao chừng mười thước, rộng khoảng hai mươi thước, bên trong sâu không thấy đáy, không thể nhìn thấy được cái gì.

Sơn động lớn quá. Trong lòng Cơ Động cả kinh. Tuy rằng hắn đối với sơn động đột ngột xuất hiện này cảm thấy rất hiếu kỳ. Thế nhưng lúc này nhanh chóng hội họp lại với Lôi Đế lại càng quan trọng hơn. Hiếu kỳ quá có thể gây chết người, Cơ Động lập tức bỏ qua ý niệm tiến vào trong sơn động mà tra xét. Hắn bước sang một bên sơn động, sau đó tiếp tục leo lên đỉnh núi.

Ngay đúng lúc này, một cỗ hấp lực vô cùng cường đại không gì sánh kịp đột nhiên từ trong sơn động truyền ra. Tất cả các cây cỏ xung quanh nhất thời phát sinh ra âm thanh ào ào liên tiếp. Cỗ hấp lực kia quả thực quá cường đại, không ngờ khiến cho khu vực bên ngoài sơn động hình thành nên một cơn lốc xoáy nhỏ. Cơ Động vội vàng ôm lấy một thân cây đại thụ bên cạnh, tận khả năng ổn định thân thể của mình lại. Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên trong tay hắn. Cỗ hấp lực từ trong sơn động truyền ra đột nhiên tăng lên gấp đôi, hơn nữa luồng hấp lực tựa hồ như là tập trung lên người của hắn vậy. Rắc rắc một tiếng, không ngờ gốc đại thụ mà hắn đang ôm lấy đột nhiên gãy làm hai đoạn, cả thân thể hắn cùng với nửa gốc đại thụ gãy ngang bị trực tiếp hút thẳng vào trong sơn động kia.

Trong lòng Cơ Động đột nhiên hiểu ra. Hắn nhớ từ khi mình đi đến nơi này, nghỉ ngơi suốt một thời gian, thế nhưng trong phiến rừng cây rậm rạp này ngay cả một con côn trùng cũng không thấy bóng dáng, đừng nói là một con ma thú. Lẽ nào nói, nguyên nhân chính là do cái sơn động này sao? Bất quá, hiện tại nói gì cũng đã muộn rồi. Hắn không hi vọng sẽ có chuyện gì phát sinh nữa. Loại cảm giác không nắm được vận mệnh mình trong tay này quả thật bất luận là kẻ nào cũng không muốn gặp phải. Cái sơn động này tựa hồ như là một đường thẳng, hơi nhếch lên trên một chút. Càng bị lôi sâu vào trong, xung quanh đã là một mảng tối đen. Cơ Động buông tay đang ôm gốc đại thụ ra, đồng thời đánh mạnh vào thân cây một cái. Thân thể tận khả năng co lại một chút, vận chuyển ma lực trong cơ thể tạo thành một tầng ma lực phòng hộ bên ngoài làn da, tránh khỏi bị va chạm với vách đá mà bị thương. Bất quá sự lo lắng của hắn cũng là dư thừa, cỗ hấp lực cực kỳ cường mãnh kia từ hồ như là con mắt vậy, mang theo thân thể của hắn bay vào trong, thế nhưng cũng không có va chạm với bất cứ thứ gì. Cơ Động chỉ có thể cảm nhận mơ hồ rằng, càng đi sâu vào trong, không gian cũng càng ngày càng lớn hơn một chút.

Đột nhiên, khoảng không gian phía trước dần dần sáng lên, cũng không phải là có cửa động. Các tia sáng kia đều phát ra từ trên vách đá xung quang. Từ trên vách đá tản ra quang mang màu đỏ sẫm, càng sâu vào bên trong, quang mang càng thêm mãnh liệt.

Càng vào sâu bên trong, lớp vách đá sơn động xung quanh nhìn càng giống Hồng Ngọc hơn. Hơn nữa Cơ Động rõ ràng cảm giác được Hỏa nguyên tố trong không khí chung quanh càng ngày càng đậm đặc hơn, mơ hồ giống như là dấu hiệu sắp xuống đến Địa Tâm Hồ vậy. Chỉ là nhiệt độ không khí cũng không cao lắm mà thôi. Những Hỏa nguyên tố này tựa hồ như là từ trên vách đá phát ra vậy.

Đúng lúc này, cỗ hấp lực cường đại kia đột nhiên biến mất, phốc một tiếng, Cơ Động đã ngã lăn xuống đất, thất điên bát đảo. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một cặp mắt màu đỏ tươi sắc bén. Cặp mắt này cũng không phải rất lớn, thế nhưng màu đỏ trong cặp mắt đó so với nham thạch nóng chảy trong Địa Tâm Hồ còn sẫm màu hơn rất nhiều.