- À mà chị! Chị là người yêu của anh ấy hả?
- Hả hả! Đâu có!
- Hmm, trước giờ anh ấy chưa từng dắt phụ nữ về nhà, đây là lần đầu tiên luôn. Chị! Khai mau đi, chuyện không thể nào đơn giản như vậy được, chắc chắn có gian tình!
- Ây... không có! Chị chỉ mới gặp anh ấy lần đầu mà thôi!
"Vậy ư! "-Khả Nghiêm thất vọng trả lời.
- À mà anh ấy đâu rồi!
- Anh ấy đi đến công ty rồi!
- Công ty?
- Là tập đoàn Vương thị đó chị! Chị, chị đói không, chúng ta ăn cơm đi, em nấu hết rồi nè! Chị không ăn em bị ông anh chết tiệt đó lằng nhằng đó!
Vĩ Thanh phân vâng chưa kịp trả lời thì bị Khả Nghiêm kéo đi, đụng trúng ngay vết thương chưa lành, cô nhăn mặt" Ây ya"
- Chị! Chị bị thương hả! Em xin lỗi! Em không biết!
- ờm! Không sao!
- Mà chị bị thương gì vậy? Sao lại đau ở bụng?
Vĩ Thanh ngậm ngùi trả lời:
- Chị... chị bị sảy thai...!
Khả Nghiêm hốt hoảng thốt lên:
- Ôi thần linh ơi! Vậy mà hai người nói không có gì với nhau! Có con với nhau luôn rồi! Ôi trời ạ! Suýt nữa là lên chức dì rồi.
- Không phải! Không phải con anh ấy!
- Vậy Chị có chồng rồi ư?
''Không, phải mà là..."- Vĩ Thanh ấp úng nói.
- Thôi, không kể thì thôi, em cũng hiểu rồi, hì hì... Hay là chị ở lại nhà em đi! Có chị em sẽ không cô độc trong cái biệt thự lạnh tanh này!
- Hả! Không được!
- Đi mà chị, em ở đây rất buồn đó, anh hai còn hai bắt nạt em nữa, chị ở lại đây có em chăm sóc, em chắc chắn chị cũng sẽ rất vui khi sống ở đây đó!
Khả Nghiêm tỏ vẻ đáng yêu, năn nỉ cô khiến cho cô có chút không cầm lòng. Cô cảm thấy con bé nói cũng có phần đúng, dù sao cô cũng không còn ai thân thích, ở lại căn nhà đó thế nào cũng gặp lại Bắc Thần, nhưng mà sống ở nhà người khác như vậy cũng ngại lắm chứ!
- Chị im lặng là đồng ý rồi đúng không! Yeah ! Chúng ta đi ăn cơm thôi!
"Ơ... mình chưa nói gì mà"- Cô định đợi Tịch Vũ về rồi cảm ơn hai người họ rồi đi về, nói đúng hơn là trở về quê.
-----
Chiều hôm đó, Tịch Vũ từ công ty trở về nhà, anh đi vào nhà thì đã thấy cơm được bày sẵn, trong phòng ăn, anh rất ngạc nhiên vì trước giờ Khả Nghiêm có bao giờ nấu ăn mà trang trí đẹp như vầy đâu, anh chưa kịp hết lạ lùng thì Khả Nghiêm và Vĩ Thanh bước ra, Khả Nghiêm cười tươi như hoa nói:
- Anh hai! Kể từ hôm nay, chị Vĩ Thanh sẽ sống chung với chúng ta, chị ấy đã đồng ý rồi đó! Những món này là chị ấy nấu đó!
Tịch Vũ mỉm cười nói:
- Hừ hừ! Thì ra là cô ấy làm, làm anh cứ tưởng hôm nay có bão chứ! Hờ hờ...
- Hứ! Chị! Chị thấy chưa, anh ấy hay kiếm chuyện với em như vậy đó! Hừm.
Vĩ Thanh chỉ nhìn hai người đấu khẩu qua lại mà cười thôi, bữa cơm ấy rôm rả tiếng nói cười. Đã từ rất lâu rồi, cô không được cảm nhận cái cảm giác gia đình này! Vô cùng ấm áp.
- Cảm ơn hai người đã giúp tôi, nhưng mà tôi không thể ở đây mãi được, tôi muốn trở về.