Chương 18: Muốn dọa chết người sao?

- Vậy anh không biết nghĩ cách cướp lại à?

Đường Khả Tâm rất muốn cắn cái tên không có khí chất đàn ông này.

Tóc xoăn nói chuyện qua điện thoại một lúc, liền thấy xuất hiện luồng ánh sáng, một chiếc xe đang chạy từ chân núi lên.

Nụ cười trên mặt tóc xoăn càng tươi hơn, chỉ cần hai người lên chiếc xe kia, nhiệm vụ của gã coi như hoàn thành rồi, đến lúc đó chỉ còn chờ lấy tiền là được.

Hai người kia, quả thực còn khiến người ta thích hơn hai thỏi vàng ròng!

- Hả? Tại sao lại thành một người? Nụ cười trên mặt tóc xoăn lập tức cứng lại!

Từ đầu Tiêu Vân đã biết tên tóc xoăn này không phải đối thủ của mình, hắn làm như vậy chẳng qua là muốn dẫn đối phương ra, ai biết phía trước có bao nhiêu mai phục? Dẫn đối phương ra nhiều thêm, nguy hiểm của mình sẽ ít đi. Nguy hiểm ẩn trong bóng tối có sức uy hiếp hơn nhiều so với nguy hiểm ở ngay trước mặt.

Cho nên, khi thấy chiếc xe kia chạy tới, Tiêu Vân quyết định hành động --- hắn không cần chờ đợi đối thủ đến đông đủ rồi ra tay, vĩ nhân nói cho chúng ta biết, tiêu diệt từng bộ phận mới là biện pháp tốt nhất.

Suy nghĩ của tóc xoăn này cũng nói rõ họ đã không còn chiêu khác. Cho nên bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Hai người đột nhiên biến thành một người, tóc xoăn đang nghĩ có phải mình hoa mắt hay không, lại bỗng cảm thấy có người vỗ vai mình phía sau.

- Có ma!

Nháy mắt, trong đầu tóc xoăn lóe lên suy nghĩ này.

Cũng không thể trách gã nghĩ như vậy.

Nơi này vốn là vùng núi hoang vắng, ít ai lui tới, hơn nữa còn thường xuyên có người chết. Hiện giờ lại là nửa đêm, các lời đồn gộp lại, vừa rồi rõ ràng có hai người chớp mắt liền biến thành một người, gã không nghĩ tới phương diện kia mới là lạ.

- A…

Cho nên, Tiêu Vân vỗ một cái, tóc xoăn đột nhiên hô lớn.

Gã vừa hô, khiến Tiêu Vân và Đường Khả Tâm sợ hãi nhảy dựng lên.

- Đêm hôm khuya khoắt, anh muốn hù chết người sao?

Tiêu Vân phàn nàn nói. Đúng là có thể nhìn thấy suy nghĩ của gã, thế nhưng lại không nghĩ tới gã sẽ hô lớn.

Tiêu Vân vừa nói, tóc xoăn cũng phát hiện, vỗ mình không phải quỷ mà là người! Cũng không phải người khác, chính là thanh niên vốn nên ngồi xổm phía trước.

Hắn làm sao có thể nháy mắt chạy tới phía sau mình chứ?

Chẳng qua, mặc kệ! Con mẹ nó, không nói làm gã giật nảy cả mình, lại còn trách gã dọa người khác? Ông lập tức để mày biến thành quỷ!

Trong lúc nhất thời gã không đoái hoài phía trên ra lệnh cần bắt sống, giơ súng liền bắn!

Mặc dù tốc độ của Tiêu Vân không nhanh bằng đạn, thế nhưng lại nhanh hơn tóc xoăn, như vậy là đủ rồi. Cho nên tóc xoăn vừa định nhắm chuẩn, lập tức cảm thấy cánh tay tê dại, tập trung nhìn, là bị Tiêu Vân nắm được mạch cổ tay. Như vậy, toàn bộ cánh tay không sử dụng được chút sức lực nào, đương nhiên cũng không bắn được.

Tiêu Vân cười hì hì cướp lấy khẩu súng trong tay gã, quay ngược thân súng, dùng báng súng đập một cái lên trán gã…

Hai mắt tóc xoăn trợn lên, lập tức hôn mê bất tỉnh.

xxx, thằng nhãi ra tay thực là hung ác…

Đây là suy nghĩ cuối cùng của gã trước khi ngất đi.

Bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh, lúc Đường Khả Tâm lấy lại tinh thần, tóc xoăn đã ngã trên mặt đất.

- Gã sao rồi?

Đường Khả Tâm hỏi.

- Đại khái bị dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của cô làm khuynh đảo!

Tiêu Vân vừa kiểm tra khẩu súng, vừa hờ hững nói.

Mặc dù biết rõ tên này đang nói láo, khuôn mặt Đường Khả Tâm vẫn đỏ lên, trong lòng cũng không cảm thấy chán ghét Tiêu Vân.

Vừa định khen hắn hai câu, cô liền trông thấy một chiếc xe nhanh chóng chạy về phía này, cô lại luống cuống.

Vừa rồi cô cũng nghe được tóc xoăn nói chuyện điện thoại với người khác, đương nhiên nghĩ tới đây là đồng bọn của tóc xoăn. Cô ôm chặt cánh tay Tiêu Vân ra sức lắc lắc:

- Tiêu Vân, chúng lại tới rồi! Chúng lại tới rồi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

- Tôi nhìn thấy rồi!

Tiêu Vân điềm nhiên nói. Cô nhóc này, lúc nào mới có thể bình tĩnh một chút chứ?

Đây là thái độ gì? Tại sao có thể như vậy với người đẹp? Chút thiện cảm của Đường Khả Tâm đối với hắn vừa sinh ra liền không còn hình bóng --- cái tên này trước giờ cũng không xem phim Hàn sao? Lúc này anh cần phải an ủi tôi giống như nam tử hán mới đúng! - Qua đây, qua bên này!

Tiêu Vân kiểm tra súng xong, kéo tay Đường Khả Tâm nói.

- Ồ!

Đường Khả Tâm cũng không biết vì sao mình nghe lời như vậy, bị hắn lôi kéo, ngoan ngoãn trốn ra đằng sau chiếc Ferrari. Dù sao mỗi lần bị hắn nắm chặt tay, trong lòng nhất thời không còn sợ hãi.

Lúc này có thể thấy rõ có một chiếc Volvo màu đen đang đi tới.

Tiêu Vân kéo Đường Khả Tâm trốn ra chỗ tối sau xe, hai tay cầm súng, nhìn về chiếc Volvo kia.

Đường Khả Tâm cảm thấy lòng bàn tay mình toát mồ hôi. Cô nhìn ra Tiêu Vân muốn nổ súng bắn chiếc xe kia từ nơi này. Thế này mà… tên này biết nổ súng thế nào chứ? Vừa rồi hắn nhìn súng này thời gian lâu như vậy, trông còn hấp dẫn hơn cả nhìn người đẹp.

Volvo ngày càng tới gần, một trăm mét… tám mươi mét, sáu mươi mét, năm mươi mét…

Súng của Tiêu Vân vẫn không vang lên. Tim Đường Khả Tâm sắp nhảy ra ngoài, muốn nói chuyện lại không dám, sợ quấy rầy hắn. Cô biết, một viên đạn này của Tiêu Vân quyết định hai người có thể được cứu hay không.

Ngày càng gần…

Ba mươi mét, hai mươi mét, mười mét!

- Pằng!

Cuối cùng, tiếng súng của Tiêu Vân vang lên!