Chương 17: Hắn có súng trong tay!

Thấy tóc xoăn không những không chết, còn hung hăng đi về phía mình, Đường Khả Tâm thấy sợ hãi.

- Này, Tiêu Vân, gã… gã đang tới!

- Ừ, tôi nhìn thấy rồi!

Tiêu Vân hững hờ nói.

Đường Khả Tâm lườm hắn một cái, nhưng hiện giờ không phải lúc nổi giận:

- Anh nói xem, gã muốn làm gì?

- Ừ, đại khái sẽ bắt chúng ta đền xe của hắn… Đúng rồi, tôi không có tiền, tôi không đền nổi, cô là cố chủ của tôi, chuyện cũng do cô dẫn tới, cô phải chịu trách nhiệm!

- …

Đường Khả Tâm rất muốn đạp tên này một cước --- tên này có phải đàn ông hay không? Đến thời điểm anh ra mặt thì anh hãy ra mặt, bản tiểu thư có tiền, còn có thể để anh chịu thiệt sao?

Thế nhưng mà, ngay thời điểm tóc xoăn đi tới xe mình, Đường Khả Tâm phát hiện hình như mình nghĩ sai rồi…

Bởi vì cô nhìn thấy trong tay tóc xoăn có một khẩu súng. Không thể nào? Không phải chỉ là đụng hỏng một chiếc xe sao? Đáng để giết người sao? Sau này tôi đền anh mười chiếc có được không?

- Mày, xuống đây!

Tóc xoăn đi tới trước xe, chĩa súng vào Tiêu Vân, hung hăng nói. Gã gần như có thể xác định, tên khốn ném rác lung tung chính là hắn ---- bản thân gã cũng lái xe, đương nhiên biết lúc lái xe tranh tài không thể nào có thời gian uống nước.

Nếu như không phải lão đại phân phó cần người sống, gã muốn một súng xử lý kẻ có khả năng phá hủy cuộc sống tình dục của mình!

Đường Khả Tâm nhìn Tiêu Vân một chút, cũng không quá mức kinh hoảng --- tên này là vệ sĩ, chắc hẳn sẽ có biện pháp chứ? Nếu không tại sao cha lại phái hắn đến bảo vệ cô?

Thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo gần như khiến Đường Khả Tâm đụng vào cửa xe.

Chỉ nghe Tiêu Vân a một tiếng, thực sự ngoan ngoãn đi xuống…

Tên khốn này! Hắn còn là vệ sĩ sao? Đường Khả Tâm rất muốn cắt bỏ cái thứ phía dưới của tên này!

Tóc xoăn cũng sửng sốt, gã vốn đang cho rằng tên này dù sao cũng sẽ phản kháng một chút, không nghĩ tới lại là một bao cỏ như vậy. Trong lòng gã lại thầm khinh bỉ Đường Khả Tâm --- Cô nàng này quả thực không có mắt, sao lại tìm một tên bao cỏ như vậy làm bạn trai? Sớm nói tịch mịch cô có thể tìm tôi mà!

- Giơ tay ôm đầu!

Tóc xoăn ra lệnh.

Nghe mệnh lệnh của tóc quăn, Tiêu Vân hơi khó xử, chần chờ một chút hỏi:

- Ôm đầu tôi hay ôm đầu anh?

Phì!

Nghe Tiêu Vân nói, Đường Khả Tâm không nhịn được bật cười. Lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra tên cầm thú này cũng không khiến người ta hoàn toàn chán ghét.

Tóc xoăn cảm thấy Tiêu Vân chắc chắn đang nhạo báng gã:

- Con mẹ mày! Còn nhiều chuyện nữa ông cho một phát súng giết chết cái thằng quái dị mày! Nhanh ngồi xổm xuống đất, đặt tay lên đỉnh đầu!

Tiêu Vân có lý do cho rằng tóc xoăn mắng hắn là người quái dị bởi vì thấy bộ dạng của hắn đẹp trai hơn gã mà khiến cho tâm lý vặn vẹo, nhưng Tiêu Vân vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, đặt tay lên đầu.

Hả? Nghe lời như vậy sao?

Lần này, tóc xoăn lại cảm thấy ngoài ý muốn. Còn tưởng rằng thằng nhóc này có bản lĩnh lớn đến đâu chứ, không ngờ lại vô dụng như vậy.

Nghĩ lại cũng đúng, nhìn dáng vẻ yếu đuối của Tiêu Vân, tuổi không lớn lắm, trong tay lại không có vũ khí, ngoài phục tùng còn có thể thế nào đây? Giây phút này, thậm chí tóc xoăn hơi thất vọng trong lòng!

Mày làm theo dễ dàng như vậy, chẳng phải anh đây không có chút cơ hội biểu hiện nào sao? Trước tiên mày hẳn nên phản kháng một chút, sau đó để tao đánh mày một trận, đánh tới khi mày chịu phục, sau đó mày lại ngoan ngoãn nghe lời, như vậy mới đặc sắc chứ! Thằng nhóc thối, bộ dạng thanh tú, một chút vi khuẩn nghệ thuật cũng không có! Ài, cao thủ tịch mịch nha!

Không tiếp tục để ý tới Tiêu Vân, tóc xoăn lại chĩa súng vào Đường Khả Tâm:

- Này, con nhóc kia, tới phiên cô! Xuống xe!

Đường Khả Tâm từ bé đến lớn lúc nào từng bị mắng? Nghe tóc xoăn dùng từ ngữ vũ nhục như vậy để gọi mình, Đường Khả Tâm nổi giận điên lên:

- Anh… anh dám mắng tôi? Anh biết tôi là ai không?

- Đương nhiên biết, Đường Khả Tâm con gái bảo bối của Đường Quân Chủ tịch tập đoàn Thiên Duyệt! Đang tìm cô, nhanh xuống xe!

Tóc xoăn dùng súng chỉ về phía cô, vẻ mặt trêu tức.

Cuối cùng Đường Khả Tâm biết không đúng, cho dù cô chưa trải qua việc đời, lúc này cũng biết mình gặp chuyện gì rồi --- bắt cóc! Thảo nào hắn có súng trong tay!

Không phải đâu, vừa nghĩ tới cô bị bắt cóc, Đường Khả Tâm cảm thấy hơi thở không thông.

Chẳng qua nhìn thấy tóc xoăn cầm một khẩu súng thật trong tay, tên khốn Tiêu Vân kia lại không có tinh thần đàn ông ôm đầu ngồi xổm bên kia, Đường đại tiểu thư cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành ngoan ngoãn mở cửa xuống xe.

Trong lòng cô đang thầm mắng không thôi. Tiêu Vân, tên cầm thú đáng chết nhà anh, anh không phải là vệ sĩ ba tôi tìm sao? Đây là đang làm gì thế? Chẳng lẽ anh chỉ biết ôm đầu ngồi một bên sao? Anh là con rùa đen rút đầu!

Sau khi để Đường Khả Tâm ôm đầu ngồi xuống cùng Tiêu Vân, tóc xoăn cực kỳ đắc ý trong lòng --- chỉ cần chuyến này thành công, tiền thưởng đủ để gã ăn chơi đàng điếm nhiều năm rồi. Hiện giờ xem ra, thành công sắp đến rồi! Tóc xoăn dường như đã trông thấy một đống tiền mặt lớn đang vẫy gọi gã! Ha ha, đến lúc đó, hoa khôi của Thiên Thượng Nhân Gian kia còn không phải đồ chơi dưới chân mình?

Nghĩ tới đây, tóc xoăn cảm thấy hưng phấn một hồi!

Thế là, tóc xoăn hưng phấn không thôi lấy di động ra bắt đầu liên lạc đồng bọn --- chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt! Sớm lấy tiền rời đi mới đúng!

- Này, cầm thú, anh nhanh nghĩ biện pháp đi!

Đường Khả Tâm ôm đầu ngồi xổm bên người Tiêu Vân, cắn răng nghiến lợi nói. Người đàn ông này, đến giờ một chút biện pháp cũng không có, chỉ biết ôm đầu ngồi xổm ở đó.

- Có biện pháp nào chứ?

Tiêu Vân vẫn ôm đầu, bất đắc dĩ nói.

Biện pháp gì? Biện pháp gì đương nhiên là cần anh nghĩ ra! Anh không nghĩ ra biện pháp, chẳng lẽ còn cần người đẹp nghĩ biện pháp sao? Thật sự là! Nếu không phải suy nghĩ tới phía sau có người đang cầm súng chĩa vào cô, Đường Khả Tâm quả thực có suy nghĩ nhảy lên dùng giày cao gót gõ mạnh vào đầu hắn.

- Anh có phải vệ sĩ hay không?

Đường Khả Tâm thấp giọng oán hận hỏi.

- Đúng vậy!

- Vậy anh không có biện pháp nào sao?

- Thế nhưng hắn có súng trong tay!

Tiêu Vân khó xử nói.

- …