Chương 80: Tình Đầu Dở Dang

Ba ngày vắng mặt.

Ngoài sân vận động của tỉnh được nâng cấp khang trang, khu nhà trọ ở gần nhà thi đấu cũng được sở văn hóa trưng dụng, nâng cấp làm nhà sinh hoạt cho các cầu thủ. sự đầu tư cho thấy sở rất coi trọng đề án phát triển bóng đá của tỉnh nhà.

sau khi nhìn được thông báo có nhà tài trợ sẵn sàng rót tiền đầu tư đội bóng lên đá ởq giải Quốc Gia. các cầu thủ tập luyện chăm chỉ cho loạt trận giao hữu, Những cầu thủ trong huyện nhanh chóng bắt nhịp được với cường độ luyện tập của đội thành phố.

ông Hùng hiểu được vai trò sắp tới của mình là người trực tiếp quản lý đội, từ giờ giấc sinh hoạt cho tới việc luyện tập hàng ngày. Sau khi người mới làm quen với đội Thành Phố, kỹ năng chơi bóng đã tăng lên một bậc so với giải đấu cấp tỉnh. Một số con ngựa hoang đã đuốc ông thuần hoá, có tiềm năng trở thành trụ cột của đội bóng trong tương lai.

ở cánh phải, vị trí của Thanh Duy không còn an toàn khi có nguyên cánh phải đội Long Giang được triệu tập, ( gồm 3 người chơi ở các vị trí hậu vệ, tiền vệ và tiền đạo cánh)

Hàng Hậu vệ lấy từ đội Long Đình, sự Xuất hiện của Nam Anh cũng không còn quan trọng nữa. vì 4 tân binh cao to và phòng thủ bóng rất chắc chắn. nhưng về phương diện cá nhân vẫn thua Nam Anh 1 bậc. người duy nhất trên sân có tỉ lệ thắng tranh chấp tay đôi rất cao, khiến cho Vua Phá lưới Hoàng Long cũng phải dè chừng.

ở vị trí thủ môn có sự bổ sung của Gia Nghĩa, thủ môn đội Long Đình thể hiện quá xuất sắc trong giải đấu vừa qua khi cản phá, 4/5 cú sút 11m chỉ kém thành tính của Đức Thọ (5/5). đội bóng có tận 2 thủ môn siêu hạng, đội hình dày ở 3 tuyến khiến ông Hùng rất hài lòng. ông chỉ mong những con người này gắn bó với mình vài năm, cánh cửa Hạng 1 sẽ ở trong tầm tay.

đáng tiếc, sau tour giao hữu, sẽ có vài gương mặt phải ra đi. nhất là bản hợp đồng mà Quốc đưa cho ông Hùng xem qua, mức lương cơ bản chỉ có 4 triệu đồng. Thì có mấy người chịu ký vào đây?

tạm gác vụ tiền nong sang một bên, ông Hùng bắt tay vào nghiên cứu một số chiến thuật sử dụng cho loạt trận sắp tới. Giờ hai cánh của đội đã rất mạnh, nhất là cánh phải, có thể chơi tạt cánh đánh đầu với Thanh Duy hoặc chơi kiểu tốc độ như cánh trái với Anh Khoa, một nhân tố mới giàu thể lực và khả năng càn lướt.

Hàng công và hàng thủ đều ổn duy hàng tiền vệ thì hơi mỏng manh. Văn Tân và Thành Chung, một trong 2 người vắng mặt thì coi như "đứt gánh". thiếu sự liên kết giữa phòng ngự và tấn công thì không thật thi đấu đường dài ở giải quốc gia.

Mấy tay dự bị mà Bùi Tuấn giới thiệu thì lóng nga lóng ngóng, không tiến bộ so với hồi mới gia nhập. rất có thể đội bóng sẽ tìm vài cái tên ở giải hạng 3 để bổ sung thêm cho hàng tiền vệ.

Đội bóng tập trung 10 ngày rồi sẽ lên đường thi đấu với đội bóng của tỉnh Kiên Giang, đến buổi sáng ngày tập trung thứ 7, có một cầu thủ đến phòng làm việc của ông Hùng.

"Sao giờ này cậu mới tới. cả đội đã luyện tập được một tuần rồi đấy."

"Thưa thầy, em bận chút chuyện cá nhân nên…"

"Nếu bận thì ở nhà luôn đi, đến muộn cũng không báo một tiếng, cậu tưởng đội bóng là cái chi, cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi à."

"Em không có ý đó, thời gian qua em đã tự luyện tập thêm để chờ ngày ra sân giúp đội bóng của tỉnh ta lên đá hạng Quốc gia. Mong thầy bỏ qua và đồng ý cho em vào đội ạ."

Người đến là Xuân Mai, lời nói tha thiết của cậu khiến cho ông Hùng mở cờ trong bụng. có cậu ta trong đội hình, hàng tiền vệ bớt lo được rồi. Chẳng qua đối mặt với đám thanh niên choai choai phải mềm mỏng tuỳ thời, không nên quá chiều chuộng để chúng nó tự kiêu làm mình làm mẩy.

"Cậu nói vậy thì tôi cũng không chấp chuyện cũ. vài ngày nữa là lên đường rồi, rang luyện tập theo kịp cả đội nghe chưa?"

Xuân Mai thở phào cảm ơn ông Hùng rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc. Thời gian ba tuần vừa qua nó đã tham gia rất nhiều giải đấu phong trào, sau cái giải 150 triệu ở Cần Thơ, nó lên Sài Gòn, đi Bình Dương, Vũng Tàu tham gia vài giải đấu lớn nhỏ khác, xong việc là nó quay về ngay, nhưng kết quả vẫn trễ tận 6 ngày.

Chuyến này đi gặp gỡ nhiều người, học được rất nhiều thứ. khi về lại L.A, nó mới thấy quê hương của mình thật nhỏ bé, bên ngoài kia là cả một bầu trời rộng lớn đang chờ nó khám phá.

bước một mình trên con phố cũ, so với 1 tháng trước, bây giờ Xuân Mai cảm thấy rất tự tin vào bản thân mình. Dù phía trước còn 6 trận giao hữu có ý nghĩa quan trọng với việc lên đá ở giải quốc gia, nó không cảm thấy chút áp lực nào, giống như có thể chiến thắng hết tất cả các trận đấu

Xuân Mai cầm theo balo, đi tới tiện ăn của chị Trâm như một thói quen. bác trai, bác gái vẫn đang bận bịu với công việc thường ngày. Dù không vì mối quan hệ với con gái của họ, Xuân Mai vẫn muốn đến chào hai bác một câu, vì thời gian trước đó đối đãi với nó rất tử tế.

Chuyến này đi nhiều nơi, nó có mua vài món quà đem về gia đình, cả nhà vui và có vẻ tự hào lắm. nhất là em gái và bố, nguyên nhân vì sao thì cũng như mấy lần trước thôi. tiền thưởng khá nhiều. Mẹ nó thì chẳng ham, tiền con thì cho con giữ, bà vẫn luôn lo lắng chuyện trăm năm của con trai, nó về nhà thì hẳn đã nghĩ thông rồi.

nghe Xuân Mai lên thành phố tập trung cho đội bóng của tỉnh, biết con sẽ ghé qua nhà chị Trâm nên đích thân bà sắm quà quê cho nó mang đi.

Đồ đã sẵn trên lưng, Xuân Mai đàng hoàng bước vào quán chào hỏi, hai bác thấy nó thì cũng không làm ra biểu hiện gì quá đáng, chỉ là gặp lại người quen nên hơi bất ngờ lúc đầu.

Riêng bác trai thì nhìn nó hơi nhiều, tay lăm lăm con dao thái thịt, gõ nhè nhẹ lên thớt. liên tục nháy mắt ra sau nhà.

"Tới rồi thì vào nhà rửa bát đi, còn một đống chất ở ngoài bể ấy."

Bác gái vội nói đỡ cho ông chồng.

"Bác trai nói đùa đấy, cháu cứ vào trong nhà ngồi chơi, hai bác đang dở chút việc, lát vãng khách, nói chuyện sau nha."

rồi bà đưa Xuân Mai ra sau nhà, cất tiếng gọi cho con gái.

"Trâm ơi… Xuân Mai nó lên chơi đây nè."

Bảo Trâm đang ở trong nhà kho, lọ mọ đi ra, thấy mẹ dẫn Xuân Mai vào nhà, cô hớt hải sửa soạn mái tóc, quần áo, tạp dề cho ngay ngắn. rồi rảo bước đi lên nhà.

"ô, em lên rồi à, sao không báo với chị một tiếng."

Xuân Mai không trả lời, chỉ mang balo xuống, lấy vài món quà do mẹ chuẩn bị đưa cho bác gái.

"À, lần này cháu lên có chút quà mang tặng cho mọi người."

Trong túi toàn là rau củ quả của nhà trồng được, thêm mấy túi bánh kẹo.

"Ôi trời cái thằng này còn mang quà cáp làm gì, đến thăm hai bác là vui rồi, Thế bác cảm ơn nhé. cái này phải cất vào tủ lạnh ngay, hai đứa nói chuyện đi nha, má ra ngoài phụ ông ấy, không thì lão ta lại kêu ca cằn nhằn.

Bác gái đi rồi, Bảo Trâm mới bớt ngại ngùng, bước tới vội vàng ôm lấy Xuân Mai.

"Em lên khi nào? Sao lên mà không báo cho chị biết. nhắn tin hay gọi điện cũng không trả lời. tưởng em xảy ra chuyện gì chứ."

Xuân Mai được chị ôm cảm nhận được sự ấm áp, mềm mềm truyền sang cơ thể mình, thật sự thoải mái.

"Mấy ngày qua đi đi lại lại nhiều quá, không để ý nên bị người ta lấy mất điện thoại lúc nào không hay. có mua cái mới nhưng lại không có số của chị."

"lần này em định ở lại bao lâu."

"Chắc không ở được lâu, vì sắp phải đi thi đấu giao hữu, em chỉ tạt qua thăm chị và hai bác, rồi sẽ đến khu phòng ở gần sân vận động."

Bảo Trâm khẽ đẩy ra. tỏ vẻ không vui.

"Sao em không ở đây, nhà chị không đủ tốt à?"

Xuân Mai lắc đầu.

"Không có, chỉ là ở bên đó tiện hơn, đội bóng có lịch tập thêm buổi sáng nên em không thể phụ việc trong quán như trước. "

"Em không cần phụ việc, nhà chị vẫn cho em tá túc mà. cứ ở thoải mái đi."

Xuân Mai nhìn chị bằng ánh mắt kiên định, so với lần trước nó đã chín chắn, và không còn là thằng em bảo gì nghe nấy. Điều này khiến Bảo Trâm vừa mừng vừa lo.

Hai người tách nhau ra, nói chuyện rất nhiều cả ngày hôm đó. riêng chuyện đi thi đấu thì kể đến tận tối, sau đó lại quay về chuyện tình cảm, đó mới chính là thứ kéo hai người này lại với nhau.

Cũng vào một buổi đi dạo phố buổi đêm, chính tại địa điểm mà hai người hun nhau lần đầu. Xuân Mai có đủ dũng khí nói chuyện thẳng thắn, giống như một nam một nữ ngang hàng, chứ không phải chị em nói chuyện với nhau.

"Mới gần 1 tháng không gặp mà trông em chững chạc hơn hẳn. hẹn chị tới chỗ này, muốn nói điều gì quan trọng Sao?"

Xuân Mai khẽ gật đầu.

"trước đây em bỏ đi mà không nói lý do, là vì em tự ti về bản thân không bằng người ta. Giờ đây, em đã có thể tự tin trở thành cầu thủ chuyên nghiệp thi đấu ở sân chơi quốc gia. nhưng em vẫn rất sợ."

"Đạt được ước mơ là chuyện tốt mà, em còn sợ điều gì?"

"Làm cầu thủ chắc chắn sẽ không ở cạnh chị thường xuyên. phải đi thi đấu xa nhà, giống như thời gian vừa qua. từ tận đáy lòng của mình, em không muốn chị phải chờ đợi như vậy. nhưng em cũng không muốn từ bỏ bóng đá về nhà giúp chị trông coi tiệm ăn."

Bảo Trâm hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói của Xuân Mai.

"Chị nói là sẽ đợi em rồi mà. em cứ việc theo đuổi ước mơ của em. chị không có ngăn cấm gì cả."

Xuân Mai tỏ vẻ khó xử.

"Chị càng tốt với em, em càng cảm thấy có lỗi."

Bảo Trâm nắm lấy tay Xuân Mai.

"Gặp người mình thương mà không tới với nhau, chị cảm thấy đó mới chính là lỗi lầm lớn nhất. chị nói được thì sữa chờ được, em còn chỗ nào khó xử, cứ nói thẳng cho chị. "

Xuân Mai đắn đo hồi lâu rồi nói.

"Vài tháng qua đi lang bạt khắp nơi, em may mắn gặp được một số cầu thủ chuyên nghiệp. đời sống của họ rất khó khăn, buộc phải bỏ bóng đá đi làm việc khác. Nếu em cũng kết hôn lập gia đình, đá ở giải hạng 2, hàng 3 thì kết quả cũng giống các anh ấy. muốn theo nghiệp cầu thủ Chỉ có chơi ở giải hạng nhất, mới được đủ nuôi được bản thân và trang trải sinh hoạt."

"vậy là em muốn lên hạng nhất mới ngỏ lời với chị à?"

Xuân Mai Lắc đầu.

"Dạ không? mấy anh có nói, không nên vướng vào mối quan hệ trai gái để tập trung vào sự nghiệp, các lãnh đạo sẽ chú trọng những người cầu thủ trẻ, độc thân, toàn tâm toàn ý vào bóng đá. nếu lập gia đình sớm, đó sẽ là rào cản đối với sự phát triển của cầu thủ."

Bảo Trâm nghe xong, cảm thấy sững sờ.

"Chị hiểu ý của em rồi. em nghĩ mối quan hệ này sẽ cản trở con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp của em phải không? "

Xuân Mai gật đầu, tình yêu và sự nghiệp chọn cái nào cũng sẽ khiến nó hối hận vô cùng. Bóng đá thì nó không bỏ được, nhưng bỏ chị Trâm lúc này, nó sẽ cảm thấy ân hận cả đời. nó muốn chị đổi mình, nhưng như vậy thì ích kỷ quá.

"Vậy em chọn chị hay bóng đá?"

Xuân Mai thở dài một hơi.

"Em cảm thấy số mệnh của mình không thể tách rời với bóng đá, nó khiến cuộc đời em trở nên có ý nghĩa hơn. nhưng mà em cũng không muốn mất chị, ngoài gia đình của em, thì chị chính là lý do khiến em nỗ lực hàng ngày. Nhưng mà…"

Bảo Trâm Vòng tay ôm lấy Xuân Mai, áp má vào lồng ngực của nó. Nghe lời nói của Xuân Mai, bảo Trâm hiểu rằng thâm tâm nó đã chọn Bóng đá trước tình cảm trai gái.

"Cảm ơn em, Nghe được câu này, chị vui lắm. Em hãy đi theo con đường mà em chọn đi, nếu vì chị mà khiến đời em dang dở, chị sẽ thấy rất ân hận. Chi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, chị là con gái duy nhất trong nhà, sẽ là người kế nghiệp gia đình, còn em thì chơi bóng đá nay đây mai đó. Con đường đi của chúng ta không giống nhau, nếu cứ ràng buộc chỉ khiến cả hai thêm khó xử.

Tuy thời gian chúng ta ở bên nhau ngắn ngủi, nhưng chị thấy rất vui, và chị cũng không hề hối hận vì đã quen em.”

Xuân Mai nghẹn ngào.

“Chị Bảo Trâm…”

Bảo Trâm,, ngước mắt nhìn trời đêm cười gượng.

“nơi này là nơi bắt đầu, cũng nên là nơi kết thúc.”

Nói Xong chị ấy lại nhoái người hun Xuân Mai một cái thật lâu, ngày trước đờ đẫn sung sướng bao nhiêu thì lần này lại hụt hẫng và trống rỗng bẫy nhiêu.

Mối tình đầu của nó ngắn ngủi và kết thúc chóng vánh như vậy, không gào thét điên cuồng, không khóc lóc thê lương, mọi thứ chậm rãi trôi đi để lại một vết mờ ở sâu trong tâm hồn của cả hai.