một buổi chiều cuối tháng 7, tại sở Văn Hoá Thể thao và Du Lịch tỉnh L.A. Ông Hùng có buổi gặp trực tiếp với đại diện phía nhà tài trợ cho đội bóng của mình. Đó là Quốc và Liên, họ đã trở lại tìm ông trước khi loạt đá giao hữu liên tỉnh bắt đầu.
Hai bên tay bắt mặt mừng, Hôm nay, Quốc vuốt đầu tóc bóng mượt,mặc một comple đeo cà vạt ra dáng một chủ đầu tư, trên tay cầm theo một chiếc cặp tài liệu. Cô Liên cũng khoác vest nữ và một cái áo thun bó sát màu đỏ bên trong, làm vòng một vốn đã to tròn lại được tôn thêm vài phần.
"Anh Hùng, lâu quá không gặp, công việc dạo này vẫn ổn chứ."
Ông Hùng hào hứng mời hai vị khách ra bàn uống nước.
"tốt, rất tốt. mọi thứ đang tiến triển rất thuận lợi. cấp trên đã trích ngân sách để nâng cấp sân vận động nhờ màn thể hiện tốt trong giải đấu cấp tỉnh. Cơ sở hạ tầng đã đủ rồi, chỉ chờ nhà tài trợ nữa thôi."
Quốc ngồi xuống, chắp hai tay lại với nhau trình bày.
"Hôm nay chúng tôi tới đây cũng là bàn về việc đó đây. không biết anh đã làm đơn gửi lên Liên Đoàn Bóng Đá Việt Nam về việc xét duyệt tư cách tham gia giải đấu cấp quốc gia hay chưa?"
Ông Hùng thở dài.
"Vẫn chưa, chúng ta cần phải thống nhất về vị trí và vai trò của các thành viên trong ban lãnh đạo. Hồ sơ dự giải phải ghi rõ ràng, cá nhân, tổ chức nào sở hữu đội bóng. nên tôi muốn bàn chuyện này với hai người."
Cô Liên lần đầu lên tiếng về bóng bánh
"Bọn em chỉ là nhà tài trợ nhỏ, chủ sở hữu là bên của các anh thì tốt hơn."
Quốc tỏ ra sành sỏi đáp.
"Không đơn giản vậy đâu, vận hành một đội bóng không thể dùng vốn của một cơ quan, tổ chức nào của nhà nước. mà phải dùng vốn tư nhân. nói đơn giản hơn thì ai góp tiền nhiều thì đội bóng sẽ thuộc về người đó."
Ông Hùng gật đầu xác nhận.
"Bây giờ đi giao hữu thì trên danh nghĩa vẫn là đội bóng của tỉnh. nhưng sau khi lên hạng 3 thì không còn như vậy nữa, vốn tư nhân sẽ dần thay thế toàn bộ ngân sách bên trên cấp xuống. hiện giờ chỉ có hai nhà tài trợ là anh chị đây, không biết anh chị sẽ đầu tư bao nhiêu cho đội bóng."
Cô Liên nhìn sang Quốc.
"Tất nhiên là anh ấy, phụ nữ bọn em làm gì có nhiều tiền chứ. hơn nữa không am hiểu bóng đá bằng hai anh, thấy có thể hưởng chút hương hoa nên bay theo đó thôi."
Quốc và Hùng cười thầm.
"Anh dự tính chi phí vận hành đội bóng
trong hai năm dầu là bao nhiêu?"
Ông Hùng lấy ra tập tài liệu kế hoạch xây dựng đội bóng của mình trong suốt thời gian qua. đội bóng gồm 25 người. Lương khởi điểm của cầu thủ là 4 triệu. vậy mỗi tháng hết 100 triệu tiền lương, tiền nước sinh hoạt, dụng cụ luyện tập, chi phí đi lại…các khoản phụ phí khác không dưới 500 triệu/ tháng.
Quốc nhìn qua một lượt, khẽ lắc đầu.
"Anh Hùng tính như vậy tôi cũng đã nắm được sơ Bộ. trước đây tôi đã có kinh nghiệm vận hành đội bóng. Anh có thể tham khảo số liệu của đội bóng cũ mà tôi từng làm việc."
vừa nói xong Quốc lấy ra hai tập tài liệu giống nhau, đưa một cái cho ông Hùng, Một cái cho cô Liên. Người làm ăn, các chi phí được tối giản hết mức có thể. đơn giản nhất là lương cầu thủ có sự chênh lệch nhất định. đội phó, đội trưởng, ngôi sao của đội sẽ hưởng cao hơn các cầu thủ bình thường. thưởng theo số bàn thắng từng trận. cầu thủ dự bị hưởng lương ít hơn người ra sân. sự chênh lệch sẽ làm tăng tính cạnh tranh suất đá chính trong đội.
Cô Liên xem qua không hiểu gì nhiều, chỉ hỏi ngắn gọn vài câu.
"Vậy tóm lại thì đầu tư vào đây thì ăn chia thế nào?"
"Còn tùy thuộc em muốn góp bao nhiêu? Anh Hùng cũng góp cổ phần hay chỉ muốn quản lý đội bóng dưới cương vị HLV?"
Ông Hùng vì điều này mà suy nghĩ rất lâu, là công chức nhà nước thì lấy đâu ra nhiều tiền chứ. Lương tháng của mình chỉ bằng bữa ăn sáng của người ta. muốn đầu tư thì phải bán nhà, bán đất. Vì không muốn công sức đầu tư vào đội bóng bị người khác chiếm lấy, ông cắn răng.
"Haiss nói ra thì xấu hổ vô cùng, làm công ăn lương từng ấy năm tôi không có dành dụm được gì nhiều, chỉ có thể góp 1 tỉ đồng?"
Quốc hỏi thêm.
"Nghe nói anh có quen với ông Hoà, chủ tịch hội doanh nghiệp địa phương, ông ấy có muốn đầu tư vào đội bóng không?"
ông Hùng suýt xoa một câu, ngay cả việc mình quen biết với ông Hoà mai tay Quốc này cũng biết. chứng tỏ gã đã tìm hiểu khá kỹ về mình.
"Ông ấy không hứng thú. những người tôi quen biết đều thấy lạ lẫm với việc làm bóng đá, chẳng ai dám mạo hiểm đầu tư."
Cô Liên dè dặt nói.
"Có chí làm quan, có gan làm giàu. phải liều thì mới nhanh giàu được. nhưng mà em cũng lo lắm, chắc chỉ dám bỏ ra sương sương 5 tỷ thôi. "
Quốc cười khổ
"Hai người cộng vào được 6 tỷ, duy trì đội bóng được vài tháng thôi. Làm cái này phải đầu tư hai ba năm mới có lời, tôi sẽ bỏ ra trước 20 tỷ, sau đó sẽ gọi thêm vốn ở ngoài nếu thiếu. vậy nên tôi sẽ là người chủ sở hữu đội bóng này, hai anh em không có ý kiến gì chứ?"
Cô Liên đáp bằng giọng lẳng lơ.
"Em tin anh mới tham gia vụ này, làm gì có ý kiến gì chứ. có lời thì đừng quên phần của em là được."
Ông Hùng mặt mũi bí xị, mình bỏ ra 1 tỉ, người ta bỏ ra 20 tỷ. thua thiệt về tài chính thì nào dám có ý kiến gì. Vì đại cục nâng tầm bóng đá của tỉnh đành chịu người ta chèn ép.
"Nếu anh đã có kinh nghiệm, vậy thì tôi hoàn toàn không có ý kiến.
Quốc lại lấy thêm hai bản hợp đồng do mình soạn sẵn từ trước. trong đó có các điều khoản, thừa nhận mình là chủ sở hữu duy nhất, có quyền lực cao nhất trong việc điều hành đội bóng. trong đó có quyền lợi và nghĩa vụ đối với sự phát triển của toàn đội.
Lợi nhuận mà đội bóng thu được sẽ được chia theo số vốn mà nhà đầu tư ném vào đội bóng. ông Hùng ăn được (1/27= 0.03%) lợi nhuận. lãi suất còn ít hơn gửi tiền ngân hàng, vừa nhìn đã thấy lỗ vốn rồi.
Cô Liên là người nóng ruột nhất, khi nào đội bóng thu về 27 tỉ thì cô mới huề vốn. dĩ nhiên cô không chỉ bỏ tiền chờ dài cổ thu lời. cô đã ban với Quốc thêm điều khoản để cho cô tuỳ ý sử dụng cầu thủ trong đội khi cần thiết. sử dụng để làm gì thì cô không nói rõ ràng trong hợp đồng.
ông Hùng đặt cược 1 tỷ để giúp cho nền bóng đá tỉnh nhà được phát triển, trước mắt chỉ mong đội bóng của mình lên đá hạng ba, những chuyện khác cứ để cho Quốc làm. vì Gã là người có kinh nghiệm.
"Giấy tờ pháp lý đã xong, giờ ta sẽ gửi hồ sơ lên Liên Đoàn Bóng Đá, chờ họ phê duyệt. Còn lịch thi đấu giao hữu thế nào rồi anh Hùng?"
Ông Hùng trầm ngâm trả lời
"Tôi đã đặt lịch với 6 đội bóng, Kiên Giang, Trà Vinh, An Giang, Cà Mau, Tiền Giang, Hậu Giang. Tua thi đấu kéo dài khoảng hai tuần. tôi đã gửi giấy triệu tập cầu thủ. Tuần này họ sẽ lên tập trung. Anh có muốn ra mắt đội bóng luôn hay không."
"Ra mắt thì chưa cần, nhưng anh có thể thông báo có nhà tài trợ. các cầu thủ sẽ có động lực thi đấu hơn. Sau tour thi đấu tôi sẽ quay lại ra mắt đội, cùng với một giàn nhân sự trong ban điều hành. "
…
Từ sau chuyến đi Long Hải, cuộc sống của Hoàng Long có nhiều thay đổi. Sau khi ăn nằm ba ngày ba đêm với nhau, cậu và Tuyết Mai thống nhất tạm thời không gặp nhau để tập trung cho công việc riêng. Tuyết Mai lên Sài Gòn lo việc mở shop bán đồ thể thao. còn cậu quay về nhà tập trung vào bóng đá.
Xa người yêu có chút buồn, có hẹn với Xuân Mai tập bóng chuẩn bị cho loạt trận giao hữu. nhưng chẳng thấy cậu ta liên lạc. hỏi qua Bảo Trâm thì chị cũng không rõ Xuân Mai đang ở đâu, khi ấy chị cũng rất lo lắng vì liên lạc mà Xuân Mai không trả lời.
Hoàng Long quá chỗ Ngọc Anh thì cô nàng vẫn còn giận cậu ta, sớm đã đi Đà Lạt, Nha Trang từ khi thi xong. Thời gian không học hành, không có giải đấu, cậu cảm thấy một ngày chỉ có luyện tập thì chán quá, ra sân nhân tạo thì bản thân "out trình" rồi.
Hoàng Long vẫn tin tưởng vào phương pháp tập luyện riêng của mình, kiên trì trong suốt ba tuần liền, Cuối tuần đi Sài Gòn gặp người yêu, tranh thủ đút than vào lò cho đỡ nhớ. cậu ta liên tục giục chị sớm trở về L.A. chẳng cần lên phố thị bon chen làm gì cho mệt.
Tuyết mai cũng đồng ý, nhưng trước đó phải tìm thêm nguồn hàng đã, rồi mới an tâm về L.A kinh doanh. Hoàng Long ngậm thìa vàng quen rồi nên thấy mấy chục tiền lời chẳng đáng bao nhiêu.
Lên được hai lần thì sắp đến ngày tập trung, Ông Hùng đích thân gọi điện cho Hoàng Long sáng thứ hai đến sở văn hoá hội họp cùng mọi người. Chuẩn bị cho chiến dịch mang tính lịch sử của bóng đá tỉnh nhà. cậu ta hào hứng luyện tập hăng say, lấy lại phong độ tiền đạo số 1 của đội.
…
Ngày tập trung, ngoài những thành viên trong đội bóng cũ, thì một số cầu thủ ở trong Huyện cũng có mặt do màn trình diễn ấn tượng trong giải đấu vừa qua. đội phó Nam Anh dù không được ông Hùng triệu tập cũng mò tới xin một suất đá chính.
ông Hùng đắn đo lắm vì Nam Anh tuy giỏi nhưng không nằm trong kế hoạch của đội bóng. nhưng vì năn nỉ muốn góp sức cho đội bóng của tỉnh, nên ông đành nhận lời cho cậu ta tham dự tour giao hữu.
Nghĩ là thừa người so với lệnh tập trung, nhưng khi đếm lại thì lại thấy vừa đủ 25 người, tức là có 1 người được triệu tập nhưng không có mặt.
Điểm lại danh sách thì phát hiện thiếu một người.
"Xuân Mai không đến à? có ai liên lạc với cậu ta thông báo về ngày tập trung chưa?"
Cả đám cầu thủ ngơi ngác nhìn nhau, sau giải đấu Xuân Mai mới sắm điện thoại, rất ít người biết số. Đến người chơi thân như Công, Minh, Đức Thọ và Hoàng Long đều không biết.
"Thôi bỏ đi, hôm nay tập trung, tôi có vài việc muốn thông báo. thứ nhất, sang tuần toi chúng ta sẽ bắt đầu tour đấu giao hữu với 6 đội, đây là sự kiện quan trọng sẽ giúp chúng ta có tư cách đá giải quốc gia.
thứ hai, cơ sở hạ tầng thi đấu đã được tu sửa và nâng cấp, Đã có nhà tài trợ đồng ý đầu tư cho chúng ta, cơ hội để mọi người trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, dùng đam mê để kiếm sống chỉ cách 6 trận đấu nữa thôi. tất cả hãy cùng cố gắng, không vì lý cá nhân mà còn vì lợi ích chung nâng tầm bóng đá của tỉnh nhà.
nghe thấy có nhà tài trợ, cảm giác như tiền sắp chảy vào túi các cầu thủ vô cùng phấn khích, ước mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp đang ở ngay trước mắt. cả đội hùng hổ hô vang khẩu hiệu quyết tâm.
the cuối buổi chiều hôm đó, những người cũ và người mới chia nhau ra luyện tập theo nhóm, các bài tập mà trước đây đội bóng Thành Phố hay tập. rồi không thể thiếu một trận đấu 11 người để các cầu thủ lấy lại cảm giác thi đấu.
Rất nhiều cầu thủ của đội Thành Phố cảm giác sự trống vắng khi không có Xuân Mai trên sân. người ta chú ý nhiều đến Hoàng Long là tay săn bàn số 1, nhưng lúc này mới nhận ra sức ảnh hưởng của Xuân Mai tới lối chơi chung của toàn đội lớn hơn nhiều.
người cảm nhận rõ nhất là đội trưởng Thành Chung, vì Xuân Mai thường đá ở cùng hàng tiền vệ, chơi cao hơn anh, và lúc nào cũng xông xáo tìm bóng. có nó trong sân, trận đấu dễ thở hơn nhiều.
không chỉ các cầu thủ mà ở ngoài sân cung có người đang mong ngóng. biết hôm nay đội bóng đá Nam tập trung. Bảo Trâm có ghé vào sân vận động xem Xuân Mai đã lên Thành Phố chưa? một người yêu bóng đá như nó không thể bỏ lỡ những dịp thế này.
vậy mà nó không đến, Bảo Trâm nhìn đi nhìn lại toàn mấy gương mặt lạ lẫm, hỏi Hoàng Long thi cậu ta cũng xác nhận là Xuân Mai không đến.
Vậy thì nó đang ở đâu?
(main gặp tai nạn trên đường và hết truyện)