Tuyết Mai rủ Bảo Trâm cùng đi tới quán nước cùng mấy đứa em ở đội bóng đá. giúp cô bạn tìm một tình nhân nhỏ bé như đã hứa dạo trước.
đội trưởng Thành Chung, Huấn luyện viên đội bóng chuyền là Văn Sinh gạt hết việc cá nhân quyết chí bám theo mấy người Tuyết Mai, để xem rốt cuộc cô và ba đứa kia có quan hệ gì.
tùy tiện tấp vào một quán trà chanh ở gần trung tâm văn hoá. mấy chị em ngồi với nhau tâm sự. riêng cái màn giới thiệu tên tuổi, nghề nghiệp đã tốn mấy phút đồng hồ.
Hai chị chơi ở đội bóng chuyền, công việc chính là ở nhà làm việc phụ giúp cửa hàng ăn uống của gia đình. Riêng Tuyết Mai thì đang mở một shop bán đồ dùng thể thao. Việc đi thi đấu một phần tạo dựng hình ảnh. Pr cho cửa hàng.
Phía bên này, Đức Thọ vừa mới học xong, đang ở nhà phụ anh trai làm trong xưởng gỗ. Công Minh đã đi làm phụ xe, phụ hồ… mấy công việc lao động chân tay. Cả hai đều học xong cấp 3 cả rồi. riêng Xuân Mai thì học tới lớp 9, nó không nói ra điều này, nên cứ bảo bản thân làm việc lặt vặt.
Xuất thân như vậy làm sao lọt vào mắt của Tuyết Mai được chứ.
"Nghe nói đội bóng có tận 5 người mới. hai người kia không chơi cùng ba đứa sao? "
Đức Thọ nhanh miệng đáp.
"À, hai người kia là dân thành phố, đều còn là học sinh, vừa tan giờ là về nhà học bài rồi. Một đứa là con đại gia đó chị ơi. sao mà chơi với dân đen như tụi em được."
Tuyết Mai nhìn Xuân Mai nói bóng gió.
"Người lúc nãy nói chuyện với em cũng là tân binh à? "
Thấy Xuân Mai đang ngậm cái ống hút, không tiện trả lời. Công Minh đáp thay
"Đúng rồi đó, công tử nhà giàu, con đại gia… Không hiểu sao thằng Mai lại quen được nó."
Xuân Mai đính chính.
"Cũng mới quen thôi, mai người ta hẹn ra sân tập buổi sáng. Hai người rảnh rỗi đi tập cho vui"
Đức Thọ và Công Minh không thích vận động thêm vào buổi sáng. nhưng vì có mặt Tuyết Mai ở đây nên hai gã giả bộ chăm chỉ.
"Tập chứ, sáng nào tụi mình chả tập trung."
"Mai đến lượt Thọ đi nhà kho lấy bóng nhá."
"Đâu đến lượt ông mà, hôm nay tôi lấy rồi."
"Tào lao hôm nay trời mưa mà."
trong khi hai đứa đang cãi nhau chuyện ai đi lấy Bóng. Bảo Trâm kéo tay Tuyết Mai thì thầm vào tai bạn.
"Bà giới thiệu cho tôi toàn mấy đứa nhà quê, không nhìn trúng ai vào mắt cả. đứa thì béo, đứa thì đen, nặng mùi thuốc lá."
Tuyết Mai ậm ừ
"Thì vẫn còn một đứa cơ mà. Mặt cũng hiền lành."
Bảo Trâm cười khổ.
"Tạm được nhưng ít nói quá. với lại toàn là lao động chân tay không có nghề ngỗng gì cả."
Tuyết Mai cười thầm.
"Bà định lấy người ta làm chồng luôn à, có người đi chơi, hẹn hò là được rồi. chờ tìm được mối nào ngon thì đá đi là vừa. Trong đội còn hai tân binh nữa, nhà ở Thành phố luôn, mình cứ làm quen với tụi này trước rồi tìm hiểu hai đứa kia sau."
Bảo Trâm ngờ ngợ ra ý đồ của bạn.
"À… tôi biết ý của bà rồi nha. Chiều nay có một đứa rất ngon zai. bà nhìn trúng người ta rồi phải không. muốn dựa vào cái đám nhỏ này để tìm hiểu người kia hả."
Tuyết Mai không đáp, chỉ mỉm cười ngầm đồng ý.
"Nghe nói là con đại gia, bà với nổi không đó. tôi là tôi không theo được rồi. Nhưng tôi khuyên bà một câu, trèo cao coi chừng ngã đau đấy."
Hỏi được mục tiêu của mình là một tân binh bóng đá, tên là Hoàng Long đang là học sinh cuối cấp, con của một đại gia. Tuyết Mai không còn quá mặn mà với đám người Công Minh nữa, trong đầu lúc này đang nhớ lại gương mặt đẹp trai của Hoàng Long.
việc tiếp chuyện giao lại cho Bảo Trâm. Cô nàng tự lượng sức, nhan sắc của mình không bằng Tuyết Mai, nên hạ thấp tiêu chuẩn chọn người tình bé bỏng. Công Minh và Đức Thọ có vẻ ranh mãnh quá, nên cô nhắm vào người còn lại là Xuân Mai
lần đầu nghe tên, Bảo Trâm không khỏi giật mình.
"Xuân Mai á, sao lại có tên giống con gái thế nhỉ. Một bên là Xuân Mai, một bên là Tuyết Mai. thú vị à nha."
Đức Thọ châm chọc.
"May là bố mẹ không đặt tên là Giang Mai đấy. Nếu không thì cả đời này chẳng ai dám lấy ông này đâu."
Giang Mai là một bệnh gia liễu. người khác nghe thì hiểu ngay, còn Xuân Mai thì không, bị bạn chơi khăm mà mặt nó cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Bảo Trâm lên tiếng che chở.
"Ai lại nói thế. Chị thấy cái tên của em cũng hay mà, rất là dễ thương luôn."
Đức Thọ và Công Minh nhìn nhau cười tủm tỉm. Cô chị Bảo Trâm này có hai cái răng thỏ nhô ra, thực sự không bằng một góc của Tuyết Mai. được gái để ý, lại là gái xấu. hai người thấy khổ thay cho thằng bạn cùng phòng. Họ đâu biết đây là lần đầu Xuân Mai được người khác giới khen cái tên của mình, tự nhiên lại sinh ra thiện cảm với người ta.
Ngoài đời, Xuân Mai rất tự ti về học vấn khiêm tốn của mình, ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào, nó nhận ran gay. Vậy nên nó rất ít khi kết bạn với người ngoài, những người mà nó quen biết, đều không tỏ vẻ “ coi thường. Chị Bảo Trâm này cũng vậy, người ta thấy Tuyết Mai xinh đẹp hơn, nhưng Xuân Mai lại thấy chị răng thỏ này dễ gần hơn.
Năm người ngồi với nhau khoảng 30-40 phút gì đó rồi lần lượt ra về. Công Minh vì tính sĩ diện nên cứ nằng nặc đòi trả tiền cho hai chị gái đội bóng chuyền. Để hai chị về trước, nó mới quay sang hạ giọng với Xuân Mai.
“ y, người anh em cùng phòng, hôm nay là ngày vui của cậu, cậu trả tiền đi.”
Xuân Mai lườm gã.
“Hôm nay có gì vui đâu, mà bắt tôi trả, lúc nãy ông mạnh miệng nói ông trả cơ mà.”
Công Minh nhắc nhở.
“Quên rồi sao, lần trước ông nói bồi thường, tài trợ tiền trà nước cơ mà.”
Xuân Mai nhún vai
“Một lần này thôi đấy, không có lần thứ hai đâu.”
Đức Thọ vỗ vai an ủi.
“Tôi hiểu mà, lần sau ông đi với gái rồi, bọn tôi sao có thể vòi vĩnh ông được nữa.”
“Gái nào ở đây.”
“Thi cái bà cô răng thỏ ấy! Tôi thấy chị ta có vẻ kết ông rồi đấy. Nhìn thấy gớm. Chẳng hiểu sao, chị Tuyết Mai có thể kết bạn với một người xấu xúc phạm người nhìn như thế.”
Xuân Mai chép miệng.
“Sao ông nặng lời thế, tôi thấy chị Trâm có vẻ dễ thương mà?”
Công Minh suýt nôn hết đống trà chanh trong bụng ta.
“Dễ thương á, mắt ông bị làm sao vậy?”
Đức Thọ vỗ lưng Công Minh.
“Thôi nào, tiêu chuẩn của thằng Mai hơi thấp thôi, cái gu của nó hơi lạ chứ có gì đâu.”
…
Một ngày nữa lại bắt đầu.
Xuân Mai có hẹn tập bóng vào buổi sáng, nó ra sân từ sớm, tranh thủ chạy vài vòng, lấy quả bóng ra tập sút vào xà ngang. Hôm qua không dụng vào bóng một chút nào, cơ thể của nó được phục hồi, cảm giác với bóng vô cùng tốt. Chưa kể sau khi nói chuyện với Hoàng Long nó bắt đầu lấy lại được sự tự tin, đôi chân nhẹ hản đi, sút bóng trượt 100%, nó không buồn, ngược lại còn nở nụ cười rất thoải mái.
Nghỉ ngơi thả lỏng một chút, nó chuyển sang bài tập tâng bóng, vừa đi quanh sân vừa tâng bóng chứ không tâng một chỗ. Đi được một vòng, hai bắp chân căng và nóng bỏng như vừa đút lò than. Nó ngồi duỗi hai chân trên bậc cầu thang ven sân vận động, ngắm nhìn bầu trời buổi sáng trong xanh, mát lành.
Được một lúc lâu, Hoàng Long đi tới sân vận động, cậu ta mặc bộ quần áo cầu thủ màu vàng, trên ngực có in hình quốc kỳ việt nam, sau lưng là số 9 cùng với tên Hoàng Long ở bên trên. Trên tay cầm một quả bóng, một cái túi du lịch chứ quần áo và nước khoáng.
“ Yo, người anh em, đến lâu chưa?”
Xuân Mai ngồi dậy, uể oải vươn vai một cái.
“khởi động 5 vòng quanh sân rồi? đang ngồi thả lỏng một chút, tưởng cậu không đến chứ?”
Hoàng Long vặn chai nước tu ừng ực.
“Buổi sáng tôi có lịch tập Gym, 8 giờ mới đạp xe từ nhà tới đây?”
“Mọi người nói cậu là công tử nhà giàu, sao lại đi xe đạp.”
“Đạp xe cũng là một cách để luyện tập, tôi cũng có xe máy riêng nhưng không thích dùng.”
Xuân Mai rời khỏi mấy bậc thang, bước xuống dưới sân đối diện với Hoàng Long, cao to, đẹp trai, cơ bắp săn chắc thực sự cũng cảm thấy một chút áp lực.
“Hôm qua cậu nói cậu đá bóng giỏi hơn tôi, có dám đấu với tôi một trận không?”
Nhận lời khiêu Khích của Hoàng Long, Xuân Mai cười nhẹ một cái
“Khó khăn lắm mới có người tập cùng, tôi sẽ không để cậu thua mà bỏ về đâu.”
Hoàng Long cười khẩy.
“Chà? Cậu kiêu ngạo hơn tôi tưởng đấy. Tôi sẽ thay đổi thế giới quan của cậu.”
Xuân Mai khều quả bóng dưới sân, chích mũi giày tâng nó lên cao rồi giơ tay đỡ quả bóng, toàn bộ quá trình không cần đánh mắt nhìn bóng.
“Cậu muốn so tài thế nào?”
Hoàng Long híp mắt nhìn Xuân Mai đánh giá lại một lượt.
“Thi sút bóng trúng xà ngang, sau đó đấu 1 vs 1.”
“Đồng ý, cậu đá trước hay tôi đá trước.”
“Tôi lựa chọn cách thi đấu, cậu có quyền lựa chọn đá trước hay đá sau.”
Trong phần thi sút bóng trúng xà ngang, người đá trước sẽ có lợi thế về tâm lý. Thoải mái tung ra số cú sút, còn người sau sẽ phải chịu áp lực, phải vượt qua được thành tích của người đứng trước. Xuân Mai hoàn toàn có thể lựa chọn đá trước để chiếm ưu thế.
“Tôi sẽ đã trước, cự ly 20 mét đối diện cầu môn, ai đá trượt người ấy coi như thua.”
“20 mét sao?...” Hoàng Long khẽ nuốt nước bọt “ Đồng ý!”