Nói qua một chút về hai người bạn cùng phòng của Xuân Mai. Đức Thọ và Công Minh đều được người giới thiệu lên bổ sung cho đội bóng thành phố để thi đấu ở giải cấp tỉnh. CẢ hai đều có biểu hiện tốt ở giải cấp phường nên mới có mặt ở đây.
Ba người cùng phòng, có cùng điểm xuất phát nên rất nhanh làm quen được với nhau. Đức Thọ cao 1,75m, da ngăm, môi dày, mặt bầu bĩnh thân thể đẫy đà nhưng không phải béo. Công Minh nhìn gầy hơn, mặt nhiều góc cạnh, trên tay có hình xăm, hở ra ra cầm điếu thuốc hút phì phèo, tay thì cầm điện thoại nghịch nghịch, dĩ nhiên nó cũng có sở thích ngắm gái đẹp.
Ba người rủ nhau đi ăn trưa, uống nước nhìn thành phố, ngắm người qua lại, buổi chiều thì ghé qua khu nhà thi đấu. tầm ba giờ chiều là có người tới tập luyện, chỗ đông nhất chính là khu bóng chuyền nữ. tiếng đập bóng, tiếng còi, tiếng mấy cô vận động viên gọi nhau ý ới.
“Nhìn chị tóc ngắn kia kia, xinh chưa kìa?”
“Gầm cao mái thoáng, dáng chuẩn quá ha.”
“Chuyện, mấy bà thi đấu bóng chuyền, bà nào cũng cao ráo như người mẫu luôn. Mặt không xinh nhưng dáng thì ngon khỏi phải bàn. Ước gì gạ được một chị để ngủ chung nhỉ.”
Công Minh miệng nói mà mắt cứ dính chặt vào thân hình của một nữ vận động viên bóng chuyền, mỗi khi cô ấy bật nhảy, vươn tay, ưỡn ngực thì y như rằng cái miệng của Minh há to ra, nước dãi chảy ròng ròng. Đức Thọ nhăn mặt
“Kìa ông, ai lại thế, mất hết hình tượng.”
“Hình tượng cái gì? Tôi sống thật với bản thân, thấy gái chảy nước miếng là bình thường. Tôi chua ghé mấy thằng đạo đức giả, ngụy quân tử, miệng blob lo nói như vậy là không được, như vậy là không nên. Nhưng mà trong mồm cũng ướt át cả rồi. Tôi không chịu được nữa, phải đi xin info người đẹp thôi.”
Đức Thọ làu bàu.
“Mẹ cái thằng, cứ thấy gái là sáng mắt ra, có ngày bị gái nó lừa cũng không biết.”
Rồi gã quay sang Xuân Mai.
“Còn ông thì sao? Không đi xin số của chị nào à?”
Xuân Mai lắc đầu.
“Tôi không thích bóng chuyền, tôi thích bóng đá hơn. Hay tôi với ông ra sân dợt bóng đi.”
Đức Thọ co rúm người lại.
“Điên à, nắng nôi thế này ra dợt bóng làm gì, ở trong này cho mát. Ô giờ mới tập trung ở ngoài sân cơ mà. Bây giờ dợt bóng thì tý lấy sức đâu mà đá.”
“Ông nói cũng phải, nhưng nghe nói mấy anh trong đội bóng của tỉnh đá giỏi lắm. Không luyện tập thì sợ không theo kịp người ta.”
Đức Thọ tỏ vẻ thản nhiên.
“Không kịp thì chịu thôi chứ sao giờ? Năm nào cũng có người được tiến cử nhưng đâu phải ai cũng được nhận vào đội bóng đâu. Nói chung là ông Hùng sẽ cho tất cả mọi người có cơ hội ra sân, sau giải đấu mới quyết định chọn người vào đội bóng. Ông giành sức cho lúc đá thật ý, giờ ra tập cũng không ai nhìn đâu.”
Xuân Mai gật gù.
“Ông có vẻ biết nhiều nhỉ? ông từng thi đấu cấp tỉnh rồi sao?”
Đức Thọ chối ngay.
“Đâu có, tôi có ông anh đá cho đội bóng của tỉnh, ông kể cho tôi vậy thôi. Nếu mà tôi muốn thì nhờ ông ấy nói đỡ vài câu chắc tôi cũng được đá cho đội bóng của tỉnh á, nên không có lo lắm. Ông không quen ai trên này à?”
Xuân Mai lắc đầu. Đức Thọ lại nói thêm.
“Thế thì khó đấy. ít ra phải có người quen mới dễ xin. Như sáng nay ấy, thấy cái thằng tên Hoàng Long không? nó quen với ông Hùng nên chắc chắn là được vào đội bóng rồi. nhìn cái tướng thằng ấy chắc là con nhà giàu luôn chứ chẳng đùa.”
Công Minh hớn hở chạy lại chỗ của Đức Thọ và Xuân Mai, khoe rằng mình vừa xin số của người đẹp bóng chuyền.
“Ê biết gì chưa? Tao xin được số chị ấy rồi. Trần Thị Tuyết Mai… Má cái tên gì mà đẹp thế, người đẹp mà tên cũng đẹp nữa. Tao muốn rụng trứng quá.”
Đức Thọ trêu chọc.
“Mày có hai quả thôi, muốn rụng không tao cho rụng luôn.”
Công Minh đưa tay che trước ngực, làm mặt hốt hoảng.
“Gì zậy cha nội, tao chưa có người yêu nhưng không có ý chơi “buê đuê” nha. CẢ đời này tao đã tìm được chân ái rồi, tránh xa giùm tao nha.
Bất chợt có một người thanh niên đi tới chỗ Công Minh, sắc mặt lạnh lùng.
“Người tránh xa là mày đó, không có chỗ cho mày đâu nhóc con. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả mày.”
Thanh niên to con hơn, Công Minh không vì thế mà thấy sợ, nó ưỡn ngực thách thức đối phương.
“Ê, ăn nói cho cẩn thận, anh nói ai là góc ghẻ hả.”
“Tao nói mày đó thằng ranh con.”
“Sao, muốn gì, thích đấm nhau à.”
“Bố sợ mày chắc”
Hai bên sấn tới định lao vào ăn vã, Xuân Mai và Đức Thọ vội nhảy vào can ngăn, Người kia thấy vậy thì buông một câu.
“Chỗ này không phải chỗ cho mấy đứa nhóc tụi mày. Về nhà bú ti mẹ đi”
Công Minh trợn mắt.
“Anh xúc phạm bọn tôi hơi nhiều rồi đấy. Nói cho anh biết tôi là tuyển thủ bóng đá, tôi đến đây không phải để chơi.”
NGười thanh niên kia thoáng giật mình, rất nhanh nở một nụ cười.
“Bóng đá sao? Tao hiểu rồi, vậy lát nữa gặp nhau trên sân khỏ. Mau đi đóng bỉm đi, thằng nhóc.”
Nói xong người kia cười khoái chí bỏ đi, Công Minh cay họng, khói như muốn xì qua hai lỗ tai. Đức Thọ và Xuân Mai phải túm chặt, không cho gã làm loạn trong nhà thi đấu.
“Bỏ ra, mấy ông làm gì thế.”
Đức Thọ thở dài.
“Thôi xong, phiền phức rồi. Thằng cha lúc nãy hình như là người trong đội bóng của tỉnh.”
“Cái gì? Có đúng vậy không?”
Đức Thọ nói một lèo.
“Chứ sao nữa, Các thành viên trong đội bóng của tỉnh đa số đều là người của đội bóng thành phố , rất hiếm các cầu thủ trong đội bóng huyện được triệu tập. Có thể nói đội bóng của tỉnh cũng chính là đội bóng thành phố Long Thành thi đấu trong giải lần này.”
Xuân Mai ngờ vực.
“Nếu vậy thì đội bóng của thành phố chẳng phải rất mạnh trong giải đấu lần này sao?”
Đức Thọ ỉu xìu.
“Chứ còn gì nữa, ở huyện làm sao so được với thành phố. Bọn họ có thể gây bất ngờ một hai trận nhưng thi đấu đường dài thì đội bóng của thành phố hoàn toàn áp đảo các đối thủ còn lại. ông chọc giận người ta coi như tự gạch tên mình khỏi danh sách tân binh của đội bóng rồi đấy.”
Trong lòng Công Minh sớm chột dạ khi nghe Đức Thọ thông báo tin buồn, nhưng đã lỡ rồi thì cứ mặc kệ thôi.
“Aisss, sợ cái gì, dù có là tổng thống đi chăng nữa cũng không ngăn cản được tình cảm của tôi dành cho chị Tuyết Mai. Tôi sẽ khiến thằng cha đó phải sáng mắt ra khi siêu sao Công Minh quậy nát cái sân cỏ.”
Đức Thọ lắc đầu ngao ngán.
“Thôi đi cha nội, bớt ảo tưởng đi. Tôi nghĩ ông nên đi đóng bỉm thì tốt hơn đó.”
“Cả ông cũng không tin tôi sao? Bạn cùng phòng gì mà chẳng tin tưởng nhau gì cả. chán ghê. Xuân Mai, lát có chia phe thi đấu, ông và tôi phải cùng đội, ông phải hỗ trợ tôi đấy nhé. Anh em chúng phòng, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia.”
Đức Thọ hững hờ đáp.
“Hờ, vậy nếu ông có cua được chị Tuyết Mai xinh đẹp, có cho tụi này chơi cùng không?”
Công Minh lại tức muốn xì khói.
“Á, cái thằng Đức Thọt Biến Thái này. Sao mày dám có ý nghĩ bậy bạ với người yêu của bạn như vậy hả.”
Nhìn Công Minh túm cổ áo Đức Thọ lắc lắc cho bạn tỉnh ngộ. Xuân Mai chẳng biết nên vui hay buồn khi ở chung phòng hai người này
.…