Tỉnh L.A có tất cả 9 huyện, một thành phố. Thành phố nhỏ chưa thể sánh ngang với các đô thị lớn của Việt Nam nhưng vẫn đang từng ngày phát triển, một số dự án kinh thế được vạch ra, công ty, xí nghiệp lần lượt mọc lên, tạo công ăn việc làm cho người dân địa phương. Đường xá, nhà cửa mọc lên như nấm sau mưa. Dọc đường đi tràn ngập những chiếc xe tải chở vật liệu xây dựng. Vài Chiếc cần cẩu đang đào móng xây nhà.
Xuân Mai cũng có vài dịp đạp xe ra thành phố chơi, tuy chưa quen thuộc đường xá nhưng nó cũng biết tìm đến địa chỉ mà anh Luân ghi trong tờ giấy giới thiệu.
Trung tâm Văn Hóa Thể Thao và Du Lịch của tỉnh. Nhắc đến địa điểm này, tùy ý hỏi một cô chú ven đường là có thể tìm thấy. Tọa lạc trên một ngọn đồi, có một tòa tòa nhà lớn, bên cạnh là một khu thể thao trong nhà, phía sau là một sân vận động với sức chứa khoảng hai ngàn người. nhưng không có ghế ngồi, người đến theo dõi sẽ ngồi trên các bục cầu thang dựng vây quanh sân vận động.
Sân vận động gồm một sân bóng ở trung tâm, ở rìa ngoài là khu vực cho bộ môn điền kinh. Nhảy xa. Nhảy cao, đẩy tạ… Dĩ nhiên không được như các sân vận động lớn, nên ở đây chỉ toàn là nền đất, cỏ là cỏ tự nhiên, nhưng do đá bóng nhiều nên chỉ còn một màu vàng của đất, vào những hôm mưa gió thì nước đọng thành vũng..
Mang tiếng là sân vận động của tỉnh nhưng chất lượng sân cỏ không bì được so với sân nhân tạo PNG. Cũng dễ hiểu thôi, một bên là sân bóng kinh doanh một bên là do chính quyền cấp free. Hàng miễn phí dĩ nhiên không so được về chất lượng. NHưng nếu đội bóng đủ điều kiện tham gia giải bóng đá quốc gia thì chắc chắn bề trên sẽ rót tiền tu bổ lại sân vận động.
Nhưng đội bóng của tỉnh L.A chưa bao giờ được tham gia ở giải hạng ba cấp quốc gia nên cơ sở hạ tầng nơi này vẫn còn rất khiêm tốn.
TRái ngược với sân vận động, khu vực nhà thi đấu giành cho các bộ môn thi đấu trong nhà như Bóng bàn, bóng chuyền, cầu lông lại được trang bị rất đầy đủ. Hai sân bóng chuyền, bốn sân thi đấu bóng bàn, hai sân thi đấu cầu lông. Bốn phía đều dựng khán đài cho người đến theo dõi, cổ vũ.
SẮp tới có hội thi thể thao cấp tỉnh, các vận động viên đến tập dợt đông hơn thường lệ. thường ngày ai cũng phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, thời gian luyện tập chỉ có một đến hai buổi một tuần, nhưng cứ hễ đến mùa thì nơi này lúc nào cũng đông như ở ngoài chợ.
Xuân Mai đi tới chỗ văn phòng, nằm bên cạnh nhà thi đấu. Chỗ ấy hiện tại cũng đang tập trung đông người, đa số là các nam thanh niên được triệu tập cho đợt thi hội thể thao sắp tới. Qua màn chào hỏi xã giao, Xuân Mai tìm đến phòng dành cho những người tham gia bộ môn bóng đá nam.
Bên trong phòng có một người đàn ông trung niên, trán cao, đầu hói, đang ngồi phì phèo điếu thuốc, xung quanh có mấy thanh niên, mỗi người một vẻ đứng nép vào tường như phạm nhân chờ bị hỏi cung.
Người đàn ông trung niên thấy Xuân Mai lảng vảng ngoài cửa thì nói vọng ra bên ngoài.
“Ê cu! Tìm ai đấy?”
“Dạ cháu tìm bác Hùng ạ?”
“Đúng rồi, vào đây đi.”
Xuân Mai bước vào trong, những thanh niên đồng loạt dõi mắt về phía của nó. Ông Hùng lại nói thêm.
“NHìn mặt của cháu lạ hoắc, tìm bác có việc gì?”
Xuân Mai vội móc tờ giấy giới thiệu được gấp làm đôi ở trong túi, hai tay kính cẩn đưa cho ông Hùng. Ông Hùng lật giấy ra xem lướt qua, hết nhìn Xuân mai lại nhìn mảnh giấy. Xem xong ông gấp tờ rồi xé toạc ra trước mặt mọi người.
“Xuân Mai, 18 tuổi, cư trú ở Long Thành. Xếp vào cuối hàng đi.”
Xuan Mai không hiểu vì sao tờ giấy giới thiệu bị xe đi. Nhưng ông Hùng đã bảo vậy thì nó cứ ngoan ngoãn xếp tiếp vào hàng ngũ những người thanh niên bị dựa vào tường. Nó toan hỏi người bên cạnh thì người kia liền đưa tay làm dấu im lặng, bảo nó đừng nói gì cả.”
CẢ gian phòng lại yên ắng hơn 5 phút, không ai nói câu nào, còn ông Hùng vẫn cứ ngồi yên, lâu lâu lại nhìn đồng hồ như đang chờ đợi ai đó.
Thế rồi một thanh niên khác bước vào, người này vừa đặt chân vào, mấy gã thanh niên và cả Xuân Mai bỗng nhiên có cảm giác khác lạ. NGời này mặc áo ba lỗ dài đến tận đầu gối, thân hình rắn chắc, cao 1,8m, da trắng như mấy vị công tử bột,nhưng cơ bắp thì không khác gì một gã tập thể hình chuyên nghiệp. CẢm giác đầu tiên khi thấy người này chính là hắn rất bảnh bao.
Ông Hùng rốt cuộc cũng đứng lên, gương mặt giãn nở tụ nhiên, vội bước ra giữa phòng.
“Hoàng Long phải không? bác đã xem cháu thi đấu, thực sự rất ấn tượng.”
“Hoàng Long bỏ cái túi balo du lịch xuống, lễ phép bắt tay với ông Hùng.
“Bác quá khen rồi, cháu còn rất nhiều thiếu sót, rất mong được bác và các anh chỉ dạy thêm.”
Ông Hùng nhìn không được, cố gắng kiễng gót chân, đưa tay vỗ vai Hoàng Long.
“Cái thằng nhỏ này lại được ái khiêm tốn nữa. Lần này có cháu tham gia, đội bóng của tỉnh ta chắc chắn sẽ được thăng lên đá hạng 3 cấp Quốc gia. “
Chào hỏi chán chê, ông Hùng mới quay sang phía bốn thanh niên đứng mỏi chân ở tường từ nãy tới giờ.
“Tất cả mọi người, cùng ngồi xuống đi”
Bốn đưa nhao nhao ngồi xuống hàng ghế dài, một đưa thấy ông Hùng đang định pha trà thì nó giành ngay cái ấm nước rồi liến thoắng làm thay cho ông. Nhờ vậy mà ông mới rảnh rang mà nói chuyện với tất cả mọi người.
“Đến đông đủ cả rồi, để tôi đính chính lại một lần nữa. sắp tới chúng ta sẽ có một giải đấu bóng đá cấp tỉnh. 8 đội bóng đến từ các huyện sẽ tranh tài cùng nhau, các cậu được triệu tập, được người khác giới thiệu tơi đây để tham gia vào đội bóng của thành phố. Tất cả các cậu đều yêu bóng đá đúng chứ?”
M y thanh niên đồng loạt nhao nhao lên “ đúng đúng, bọn cháu rất thích bóng đá.”
Ông Hùng khẳng định lại lần nữa.
“Đúng, các cậu thích bóng đá, tôi cũng thích bóng đá. Tôi rất muốn tỉnh ta cũng có một đội bóng có thể thi đấu ở cấp quốc gia. CÁc cậu có suy nghĩ giống như tôi không?”
CẢ lũ lại nhao nhao lên “ có, có..”
Ông Hùng nói tiếp.
“Tốt, rất tốt. không cần biết các cậu xuất thân như thế nào,nhưng đã sống ở đất L.A này thì phải mang danh dự của L.A đi lên, đó không chỉ là nghĩa vụ mà còn là một vinh dự, các cậu hiểu không?”
“Hiểu.. hiểu ạ.”
SẮp tới là đại hội thể thao của tỉnh, tôi muốn thông qua giải thi đấu bóng đá nam lựa chọn ra các cầu thủ ưu tú, có biểu hiện tốt ở trên sân để tham gia vào đội bóng của tỉnh. SAu đó sẽ tham gia một tour du đấu giao hữu với các tỉnh lân cận. Khu vực miền nam có 6 tỉnh, chỉ cần chúng ta không thua 4/ 6 trận sẽ có tư cách tham gia giải đấu hạng 3 cấp quốc gia. Vô địch giải hạng ba được thi đấu giải hạng 2, vô địch hạng 2 được thi đấu giải hạng nhất. Đó chính là sân chơi cao nhất của nước ta.
Ông Hùng nói bằng giọng cảm khái, ánh mắt nhìn lên trần nhà có chút mơ mộng.
“Điều đó có trở thành hiện thực hay không, phải chờ vào sự nỗ lực của thế hệ trẻ các cậu. Tôi biết trong số các cậu có người chơi bóng rất giỏi. đây là cơ hội tốt cho tất cả chúng ta. Chúng ta phải cùng nhau nắm lấy. tất cả hiểu chứ.”
Mỗi lần ông Hùng nói câu gì xong, thì cả bọn lại gật gật như gà mổ thóc, liên tục nói đúng, hay, tuyệt vời. Chỉ Riêng Hoàng Long không biểu lộ thái độ gì thái quá. Gia đình của cậu và ông Hùng có quen biết từ trước, những kế hoạch mà ông sắp nói tiếp theo, thực ra đã được đem ra bàn bạc ở nhà của Long từ tuần trước rồi.
Mấy gã kia thì lần đầu nghe ông Hùng thao thao bất tuyệt về bóng đá, con đường định hướng cho nền bóng đá của tỉnh nhà. Cho thấy ông là một người rất tâm huyết với trái bóng tròn. Liên tục đổi mới đội hình, tìm kiếm tài năng để bổ sung nhân sự cho đội bóng đá của tỉnh.
NHững người có mặt trong căn phòng hôm đó đều là tân binh sinh sống trong huyện Long Thành cả trong và ngoài thành phố. Tổng cộng có 5 người. Văn Tân, Đức Thọ, Công Minh, Xuân Mai và người cuối cùng là Hoàng Long.
“Chiều nay chúng ta có một buổi tập dợt lúc bốn giờ chiều. các cậu sẽ gặp mặt những thành viên cũ trong đội bóng của tỉnh. chắc chắn sẽ có một trận đấu. Về chỗ ăn ở, trong thời gian diễn ra đại hội thể thao, sở văn hóa, thể thao và du lịch của tỉnh có hỗ trợ kinh phí cho tuyển thủ thi đấu. Nếu ai tự túc ở ngoài, thì sẽ được nhận tiền mặt khi giải đấu kết thúc.
Hoàng Long là người đầu tiên giơ tay, nhà cậu ở thành phố nên sinh hoạt có thể tự lo được, Văn Tân cũng tương tự như vậy. Chỉ có Đức Thọ, Xuân Mai, Công Minh có nhà ở ngoài thành phố nên sẽ sinh hoạt theo sự sắp xếp của sở văn hóa.
Đó là một dãy nhà trọ cấp bốn nằm ngay sát với sân vận động, rất thuận tiện cho việc tập luyện, ngạt một nỗi ba người phải ở chung một phòng để tiết kiệm tiền điện, hơn nữa những phòng kế bên đều có một vài tuyển thủ thi đấu ở bộ môn khác chọn lựa. Được cái dãy trọ đông vui, nam có mà nữ cũng có.
Mỗi người được cấp một phiếu ăn, trong thời gian diễn ra giải đấu sẽ được đến một quán ăn bình dân. Đưa phiếu ra và có thể ăn miễn phí ở đó. Hiện tại vẫn đang trong quá trình tập trung, giải đấu phải nửa tháng nữa mới bắt đầu, vậy nên việc ăn uống, Xuân Mai phải tự lo. Nhưng ông Hùng cho phép bọn nó ứng trước một nửa kinh phí để trang trải sinh hoạt, thành thử mấy đứa có thể tập trung cho việc luyện tập và thi đấu.