Chương 13: Nghỉ giải lao

Kết thúc buổi sáng ngày thi đấu đầu tiên, đội PNG đang tạm thời dẫn đầu, hai đội BVA và trường KHTN chia nhau vị trí thứ 2 và 3, không có gì đặc biệt đội của UBND đang xếp thứ 4. Các đội sẽ có một quãng nghỉ ngắn trước khi trở lại vào 3 giờ chiều nay.

Mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người Quốc Khanh, anh đang là nhân vật nổi nhất trong buổi sáng ngày hôm nay, các fangirl nhao nhao thi nhau đòi xin số điện thoại của anh. Nhưng người cần thì không đến, Quỳnh chi chẳng có vẻ gì là quan tâm đến anh ta cả, buộc anh phải chủ động ra mời.

Thương thấy anh tiến về phía mình thì dính lấy anh ta như sam. liên tục khen ngợi.

“Wao, anh Khánh chơi bóng siêu đỉnh luôn á. một mình ghi ba bàn luôn.”

“Chuyện nhỏ thôi mà, còn hai trận nữa, anh nhất định sẽ ghi được 10 bàn luôn. MÀ hôm nay chiến thắng trận đầu, hai em đi ăn chung vui với anh luôn nhé.”

Lời này là gã muốn mới Quỳnh Chi đi ăn để được tiếp xúc với cô nhiều hơn. nhưng cô lưỡng lự không trả lời. Thương liên tục nắm tay giục bạn mình.

“Đi đi bà ơi, ngôi sao của giải đấu mới chúng ta kìa, bà từ chối thì anh Khánh buồn lắm đó.”

Quỳnh Chi chép miệng.

“Chắc không được rồi.”

“Sao vậy?”

Thay cho câu trả lời, Quỳnh Chi đưa mắt nhìn về phía nhóm người đi tới. Đó là anh trai của cô nàng Vũ Đình Luân, anh Luân đang dẫn cả đội bóng đi ăn. Tuy thua cuộc nhưng tiền ăn uống hai ngày thi đấu đều do anh trích tiền ra mời mọi người. Nhìn Thấy em gái cũng có mặt ở đây nên anh cũng nói luôn.

“Con nhỏ này, đi ăn cơm trưa cùng anh và mọi người luôn nha.”

Thương nhanh miệng đáp thay.

“Anh Luân, cho Quỳnh Chi đi ăn cùng em và anh Khánh nha.”

Anh Luân liếc nhìn qua Khánh liên nhận ra người này, ngôi sao của giải đấu ghi ba bàn trong một trận. Anh biết vậy chứ không làm ra thái độ gì quá kinh ngạc, chung quy cũng chỉ là một sinh viên không có can hệ gì với anh cả. Hơn nữa trực giác của một người trưởng thành cho0 biết tên Khánh này có chút không đứng đắn.

“Chắc là không được rồi em gái à, giờ đi ăn cùng bọn anh hoặc là về nhà ăn cùng ba má.”

So với việc về nhà ăn cơm thì Quỳnh Chi thà chọn đi ăn ngoài cùng với anh Luân. Cô khó xử nhìn Thương và Quốc Khánh.

“Xin lỗi nha, hai người cứ đi ăn đi.”

Thương cũng không níu kéo làm gì, nhà của Quỳnh Chi nghiêm lắm, hơn nữa đi ăn riêng cùng anh đẹp trai vẫn vui hơn là đi với bạn.

“Ở, vậy hẹn bà khi khác nha. Minh đi thôi anh Khánh.”

Quốc Khanh nghe vậy thì chán lắm, nhưng lỡ hứa mời rồi chẳng lẽ lại bơ con nhỏ này. Dù gì nó cũng là bạn của Quỳnh Chi, trước mắt giữ quan hệ tốt đã rồi sau đó có nhiều cơ hội tiếp xúc nữ thần của lòng gã.

“Bạn của em có vẻ không được vui nhỉ? lớn rồi vẫn bị người nhà quản thúc sao?”

Thương không chút ý tứ lôi một lèo gia thế của Quỳnh Chi ra kẻ với người ta.

“ôi giời anh không biết đó thôi, nhỏ bạn em khổ lắm á. Ba và anh trai làm ở UBND, có chức có quyền nha, Quản nó nghiêm dữ lắm, đi học về nhà ăn cơm, không được la cà.. Đi đâu phải báo một tiếng, có người đi cùng.. bla bala.. nói chung là mất tự do. Lần nào nó cũng lấy cớ sang nhà em học thêm, than trời trách đất cả ngày luôn”.

“Tội nghiệp dữ ha…”

Chứ sao nữa, em kể anh nghe nè.. nhỏ bạn em á…”

Quốc Khánh vừa đi vừa được nghe kể về đối tượng mới của mình, mời con nhỏ này một bữa mà nó khai tất tần tật về Quỳnh Chi, tâm sinh lý, sở thích, sinh nhật, đó cũng là mối quan tâm của gã. Không phải muốn tặng quà làm cảm động công chúa nhỏ mà vì một mục đích thực tế hơn, khi nào Quỳnh Chi đủ 18 tuổi.

Anh Luân chọn một quán ăn bình dân, tuy mang tiếng là cán bộ nhà nước nhưng kinh phí hoạt động không nhiều như người ta vẫn tưởng. Đãi chục người ăn một suất cơm mà anh phải móc thêm tiền riêng trong túi của mình để bù vào. Riêng cô em gái thì kén ăn một chút, mấy khi được đi ăn ở ngoài nên gọi thêm cho nó chai nước ngọt. Trong đội có Xuân Mai nhỏ tuổi nên cho nó ngồi gần em gái mình, những người khác cho thêm chút bia uống giải khát.

“Hôm nay thua trận đầu, mọi người không cần phải buồn, bữa ăn này tôi mời mà.”

Anh Huy với anh Hiếu nhởn nhơ đáp.

“Có ai buồn đâu, năm nào chả như vậy, tôi tham gia giải đấu là có cơ đi ăn uống với anh em thôi, chứ con vợ ở nhà cằn nhằn nhiều, điếc tai lắm.”

“Mà ông nào bốc thăm xui thế, trận đầu gặp PNG bị giã cho ba bàn không gỡ, nát cả tinh thần.”

“Đội nào cũng vậy thôi à. PNG, không thì BVA mà đội trường KHTN cũng đáng gờm phết, đấu sòng phẳng với BVA được luôn. Đội của mình, nói đừng buồn nhé, tham gia chỉ làm lót đường thôi à.”

“Ăn với nói… uống đi, chiều nay còn đá tiếp. Mà bữa tối có được ăn thế này không anh Luân!”

Luân cười mếu.

“Ngân sách hạn hẹp, mời được có mỗi bữa trưa thôi, bữa tối anh em tự túc nhé.”

Chuyện của người lớn trẻ con nghe không hiểu được, Xuân Mai cứ ăn cái đã, nghe được câu nào thì nghe, lâu lâu cười hùa theo mọi người. Còn Quỳnh Chi thì gắp mấy miếng rau rồi uống nước ngọt. thú thực chưa bao giờ trong bữa cơm lại được nói chuyện rôm ra như hôm nay.

“Xuân Mai, uống nước ngọt không?”

“Cậu cứ uống đi, mình không cần đâu.”

“Uống đi, ngại gì, tôi là con gái mà không ngại nữa mà.”

Nói xong cô rót cho Xuân Mai một cốc đầy, hơi lạnh từ nước có ga tỏa ra, uống một ngụm mà mát gan mát ruột.

“Đã quá. cậu cũng thích xem bóng đá à?

Quỳnh Chi không quá hứng thú với môn này, xem cũng được mà không xem cũng chẳng sao, hôm nay cô đi tới sân bóng, cốt là đi theo con nhỏ bạn thân đi gặp trai ngoài đời thôi. Quốc Khánh cũng đẹp trai thật nhưng không phải hình mẫu của Cô nàng, hơn nữa đó là đối tượng của nhỏ bạn thân, cô không muốn tỏ ra quá thân thiết với anh ta.

“Mình thấy đông vui nên ghé qua xem thôi, chứ ở nhà mình không xem mấy thứ này. nhưng nghe nói năm nào đội của UBND cũng thua hết á, cậu đừng có buồn nha, cứ thi đấu hết mình là được.”

Xuân MAi gật gù

“Chắc chắn rồi, lúc nào mình cũng thi đấu hết khả năng của mình .”

“Anh hai của mình khen cậu chơi bóng giỏi lắm, mà tiếc qua hôm nay mình đến trễ, không kịp xem trận của cậu thi đấu.”

“Hic, may mà cậu không xem trận đáy, bọn mình thua ba bàn không gỡ luôn. Minh còn không được chạm bóng ý. Đội PNG mạnh lắm,mình từng chơi bóng với mấy anh bên đó rồi.”

“Zậy hả? Zậy trận sau cố gắng lên nha, nếu rảnh rỗi mình sẽ tới cổ vũ cho cậu.”

Xuân Mai liếc nhìn Quỳnh Chi, thoáng có chút ngượng ngùng. Người khác không nói nhưng đây là con gái chủ tịch UBND, lại là học sinh giỏi nhiều năm liền, vô cùng xinh gái. Người này nói sẽ cổ vũ cho mình, bên trong của nó như muốn nổ tung, chỉ hận không tham gia thi đấu ngay bây giờ.

“Thật hả?”

Quỳnh Chi biết mình lỡ miệng hứa suông, nên cô lấp liếm.

“chắc chắn rồi, nhưng mình phải xem lại lịch học đã, cuối cấp rồi nên phải học nhiều lắm.”

“Ờ ha, mới đó mà cậu đã sắp học xong cấp 3 rồi, nhanh thật đó.”.

Buổi chiều hôm ấy Quỳnh Chi không đến xem bóng đá, do ông Trọng không muốn con gái lông bông ở ngoài đường cả ngày. cơm trưa thì ăn ở quán cùng anh trai, buổi chiều phải có mặt ở nhà học bài dù đang là ngày thư 7 cuối tuần.