Xen giữa hai trận đấu có hai tiết mục văn nghệ cho không khí bớt căng thẳng, đa số đều là các phần biểu diễn mang đậm chất cây nhà lá vườn. Trường KHTN đóng góp một tiết mục múa do các nữ sinh trong đoàn thanh niên biểu diễn. Tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa kéo thu hút người qua đường nán lại xem.
Đang ở giữa buổi sáng, người đến theo dõi đông hơn, Quỳnh Chi và Thương cũng đã có mặt ở bên ngoài, Thương mặc một cái váy màu hồng, đầu gắn mấy cái kẹp tóc đủ loại màu sắc nên rất dễ nhận ra ở giữa đám đông, cô nàng cũng tập tành makeup, thoa chút phấn son nhìn tươi tắn hơn hẳn. Trái lại thì Quỳnh Chi chỉ mặc bộ đồng phục của trường, quần jean màu xanh gọn gàng và nhưng không kém phần duyên dáng.
Hai người vừa đến sân, Thương dáo dác nhìn quanh sân bóng rồi kéo tay cô bạn tiến lại phía đội cổ vũ của trường KHTN, vì đang ở lứa tuổi lớp 12, sát với tuổi của sinh viên năm nhất nên cũng hợp với đội hình. Thương chen lên hàng ghế đầu vừa vẫy tay vừa hô tên “Quốc Khánh” mặc dù cô chẳng biết rõ mặt anh ấy như thế nào ở ngoài đời, anh là người nào trong số những cầu thủ áo vàng đứng dưới kia.
“Ở đâu ra con nhỏ ăn mặc lòe loẹt thế.”
“Bọn trẻ bây giờ khác tụi mình lắm, cách có hai năm thôi mà tôi đã không ưa nổi rồi.”
Mấy cô sinh viên tỏ ra khó chịu không chỉ vì ngoại hình có phần hơi quá của Thương mà còn vì cô nàng ngang nhiên gọi “chồng” của bọn họ giữa thanh thiên bạch nhật. Một gã trai tóc nhuộm tóc vàng, mặt thon hướng về phía phát ra tiếng gọi tên của mình. Anh chạy tới phía con nhỏ mặc váy hồng làm cho mấy cô nàng có phần ghen tỵ.
“Em đến rồi à, ngoài đời trông em xinh hơn trong ảnh.”
Thương cười tít mắt nói cảm ơn anh, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ khi thấy người mà Khánh đang nói chuyện không phải là mình mà là người đứng kế bên cô. Quỳnh Chi!
Vừa gặp đã nắm tay đối phương, Quỳnh Chi hơi ngại giữa đông người vội rụt tay lại, cười khổ.
“Hình như có chút nhầm lẫn? em đi cùng bạn của mình thôi.”
Thương vội nhảy vào giữa đứng chắn trước mặt Quỳnh Chi, miệng cười hớn hở.
“Em nè, em mới là Thương, anh hẹn em ra đây mà.”
Quốc Khánh giật nảy người lùi lại một bước, cái mùi nước hoa của Thương khiến anh có chút choáng váng. Biết mình nhận nhầm nhưng gã rất giỏi lấp liếm.
“À… không ngờ bạn của em cũng đến cổ vũ cho anh, thật vinh dự quá. Hôm nay trông em cũng rất đẹp.”
Tuy ngoài miệng nói khen Thương, nhưng lâu lâu Khánh lại liếc mắt nhìn Quỳnh Chi. Con nhỏ mà gã nói chuyện gần đây để hình đại diện có 2 người chụp chung, cả 2 đều ngon lành và rất ưa nhìn, nhưng gã vẫn chú ý đến người đứng trước, người đó là Quỳnh Chi chứ không phải Thương, nên gã mới chào hụt một lần. Người mà gã nhắn tin là con nhỏ áo hồng, còn người mà hắn tưởng tượng mình đang trò chuyện là Quỳnh Chi. Vụ này có chút rắc rối, nhưng không sao, chuyện yêu hai đứa một lúc đối với gã chỉ là chuyện nhỏ.
“Hai em đến đúng lúc lắm, bọn anh chuẩn bị vào sân thi đấu. Nhớ cổ vũ nhiệt tình vào nhé.”
Thương đáp ngay.
“Tất nhiên rồi, anh khánh cố lên, fighting!”
Đồng đội kêu Khánh về vị trí, trước khi rời đi, gã còn ngoảnh lại nháy mắt với Quỳnh Chi một cái đầy ẩn ý.
“Ôi trờ bà thấy gì không, anh khánh nháy mắt với tui kìa, người đâu mà đẹp trai dễ sợ. Hic muốn rụng trứng quá.”
Quỳnh Chi trấn an cô bạn thân,người ta nói có vài câu mà hồn vía lơ lửng ở tận đâu rồi.
…
Trận đấu thứ hai của buổi sáng ngày hôm nay diễn ra giữa hai đội Bệnh Viện A (BVA) và đội trường Khoa Học Tự Nhiên (KHTN). Đội trưởng của hai bên bước ra anh Tiến liên đưa tay ra hiệu dừng lại.
“Không cần để đội của mấy em ấy giao bóng trước đi.”
Phía bên này, Quốc Khánh cầm lấy quả bóng, nở nụ cười rất tự tin.
“Cảm ơn anh, nhưng bóng lăn rồi, đội của trường em không có nhường đâu nha.”
‘Đức Tiến cười nửa miệng.
“Có bao nhiêu, các chú cứ thể hiện hết đi.”
Chủ động nhường quyền giao bóng cho đối phương, chứng tỏ anh Tiến rất tự tin vào khả năng của toàn đội. NHưng đó cũng là một chút chủ quan không nên có, đội trường KHTN là các sinh viên độ tuổi 19- 24, thể hình đồng đều, sức khỏe rất sung mãn và đang rất muốn thể hiện bản thân. Phong trào thi đấu bóng đá ở trong trường rất sôi nổi, nhưng người có mặt trong đội hình ra sân đều là những người có kỹ thuật, thể hình tốt, luyện tập với nhau rất thường xuyên.
Họ xuất phát với đội hình 1-3-2, một hậu vệ to con, cao đến gần 1m9 chặn trước thủ môn, ba người tuyến giữa phụ trách thu hồi bóng, Quốc Khánh và một người nữa tên Hoàng Dương chơi cao nhất, tạo thành hai mũi tiến công sang hai bên.
Phía đội BVA chơi theo đội hình kim tự tháp 3-1-2, anh Tiến chơi ở vị trí trung tâm, khi cần thiết sẽ lùi về giúp hàng phòng ngự, nếu đội có bóng thì anh sẽ là người triển khai hướng tấn công cho hai đồng đội chơi phía trên của mình.
Trận đấu bắt đầu, đội KHTN triển khai bóng chậm thăm dò đối phương, bóng lăn hầu hết ở phía bên của Hoàng Dương, rồi trả ngược về khu trung tuyến, khi có bóng, cả đội sẽ dâng đội hình lên phần sân của BVA, cảm thấy không công được thì lại lùi đội hình về cứ như đang ru ngủ đối phương. Anh Tiến khịt mũi thúc giục hai đồng đội ở trên tiến hành tranh chấp. Bóng được luân chuyển nhanh hơn. Và đúng như dự đoán bóng sẽ được đẩy sang phía của Hoàng Dương.
Anh Tiến lập tức áp sát điểm nóng, một đồng đội ở hàng phòng ngự cũng di chuyển theo để tạo áp lực. Đây là chiến thuật đã đề ra từ trước, mỗi khi anh tiến di chuyển sang bên nào thì hậu vệ bên đó sẽ dâng cao một chút để tiếp ứng, tỷ lệ đoạt lại bóng sẽ cao hơn.
Hoàng Dương có bóng nhưng phía trước đã bị chặn bởi hậu vệ, phía sau có hai tiền vệ của đối phương, lại thêm đội trưởng của BVA ập vào từ khu giữa sân. Cách duy nhất là sút xa.
Một quả treo bóng hướng đến phía cầu môn, lực sút và hướng đi của trái bóng không thể làm khó thủ môn, dù có là người không chơi bóng cũng có thể xử lý được. Nhưng trước khi bóng tiến tới chỗ của thủ môn, một cái bóng áo vàng chạy lướt qua, đánh đầu làm thay đổi quỹ đạo của trái bóng, bóng ghim thẳng vào góc cao.
“Tỷ số được mở cho đội KHTN”
Người ghi bàn là Quốc Khánh, anh chạy thật nhanh tới chỗ cổ động viên của trường mình, anh vén áo khoe mấy cái múi bụng làm mấy cô nàng chỉ muốn rụng trứng. Lại một lần nữa, anh nháy mắt về phía Quỳnh Chi, rồi chỉ tay vào bản thân mình như muốn nói.
“Mấy cưng xem anh thể hiện nè.”
Đội BVA thủng lưới sớm, tuy có hơi bất ngờ nhưng tinh thần rất bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh Tiến cười nhạt một tiếng, giờ đến lượt đội của anh giao bóng, hai tiền vệ dẫn bóng lên cao thu hút cầu thủ của KHTN, Hoàng Dương và Quốc Khánh lùi lại hỗ trợ công tác phòng ngự, lấy năm đánh hai buộc đối phương phải chuyền bóng về phần sân của mình.
Anh Tiến dâng cao nhận bóng, hai hậu vệ ở hai cánh cũng dâng lên hỗ trợ. Trong đội đâu phải là những tay gà mờ, có kinh nghiệm tham gia mấy lần giải đấu này rồi. Bóng chuyền từ chân người này qua chân người kia khá nhịp nhàng, buộc đội KHTN phải chia người ra. Anh Tiến chiếm được khoảng trống, đồng đội lập tức rót bóng cho anh.
Trước mặt chỉ còn một hậu vệ to con, tuy chậm chạp nhưng sức tỳ đè là số 1 trong giải đấu lần này. Anh Tiến chật vật lắm mới vượt qua được để tung cú sút san bằng tỷ số. Ghi xong bàn này, anh ấy không có tâm trạng ăn mừng, lập tức cùng đồng đội lùi về. Quốc Khanh cũng không còn giữ được vẻ tự tin, ngạo mạn lúc ban đầu. Cả hai bên đều hiểu rằng, đối thủ của mình khó ăn như thế nào.
“Anh Tiến ghi bàn rồi kìa.”
Bên ngoài sân. Anh Đông và anh Dũng sắc mặt cũng đanh lại.
“Tiến ghi bàn thì có gì lạ đâu, nhưng mà đội KHTN năm nay cũng hơi lạ à nha.”
“ông cũng thấy vậy à?”
Xuân Mai nghe hai anh úp úp mở mở thì khó hiểu lắm, nó liền hỏi.
“Sao hai anh có vẻ căng thẳng thế.”
Đông và Dũng nhìn nhau rồi lại nhìn Xuân Mai, cả hai nở nụ cười chua chát.
“Bọn anh căng thẳng gì đâu, kiểu gì chẳng được giải nhất. Nhưng mà em chuẩn bị tinh thần đi, khả năng giải đấu lần này phải xếp cuối rồi.”
Xuân Mai ngờ ngợ ra ý tứ trong câu nói của hai anh, đội nào cũng mạnh hơn đội của nó cả vậy nên hai anh sợ nó có thành tích kém nhất, nó buồn mà từ bỏ bóng đá. Họ không hiểu được rằng nó hoàn toàn nghiêm túc với việc trở thành cầu thủ bóng đá. Trên con đường này nhất định có thắng, có thua.
“Xếp cuối thì có sao đâu ạ? Em mà không xếp cuối thì chỉ có thể là hạng nhất thôi.”
“Cái thằng này. Lo mà xem người ta thi đấu mà lấy kinh nghiệm đi, ở đó mà khoác lác.”
…
Trận bóng tiếp tục diễn ra trong sự cổ vũ của mọi người bên ngoài sân, rõ ràng trận đấu này kịch tính và hấp dẫn hơn trận đấu lúc nãy. PNG hoàn toàn áp đảo đội UBND. Trận đấu hiện tại mới có vẻ ngang sức ngang tài. Hai bên tấn công ăn miếng trả miếng, Quốc Khánh là đội trưởng vậy nên không thể bỏ qua vai trò của cậu ta ở trên sân, cứ tỏ ra mờ nhạt rồi bất thình lình xuất hiện ở vòng cấm đối phương. Anh Tiến đã nhắc nhở mọi người để ý động thái của Quốc Khánh vì có thể Hoàng Dương chỉ là chim mồi thu hút sự chú ý, Quốc Khanh mới thực sự là cầu thủ nguy hiểm.
Anh Tiến đoán đúng một nửa, Quốc Khánh là một cầu thủ nguy hiểm, sau khi ghi bàn mở tỷ số, gã không thể giả vờ mờ nhạt được nữa, bóng đã được luân chuyển sang cánh của gã, đội BVA bị phân tán tập trung, tạo điều kiện cho Hoàng Dương leo biên băng xuống thật nhanh, vượt qua một hậu vệ rồi bất ngờ tạt bóng vào bên trong. Quốc Khanh lại như từ dưới đất chui lên, lao ra đánh đầu.
“Vào rồi!”
Ghi bàn xong gã lại chạy ra ăn mừng với các fangirl của mình, và đặc biệt là Quỳnh Chi, tại sao em ấy lại có thể tỏ ra hững hờ trong ghi những cô nàng khác đang điên cuồng gào thét, hô vang tên của gã. Hai bàn vẫn chưa đủ làm nàng thấy ấn tượng sao?
Đến lượt đội BVA phản công, anh Tiến dưới sự hỗ trợ của đồng đội lại ghi bàn rút ngắn tỷ số. Bên nào có bóng, những đợt triển khai tấn công vô cùng sắc bén, KHTN ghi bàn trước thì y như rằng pha bóng tiếp theo BVA gỡ hòa cho đến khi trận đấu kết thúc.
Tỷ số của trận đấu đội BVA 4- 4 đội KHTN. Một trận đấu đôi công hấp dẫn với 8 bàn thắng được ghi, và cầu thủ nổi bật nhất là Quốc Khánh với ba bàn thắng ngay trong trận đấu đầu tiên. Mọi năm chỉ là cuộc so tài giữa PNG và BVA, năm nay lại có thêm đội trường KHTN hứa hẹn sẽ mang tới nhiều trận đấu hấp dẫn hơn nữa.