Chương 41: Cái chết của những người chơi hai phòng chờ
Khi Lãng sắp xếp được một câu kinh thánh hoàn chỉnh, mà hắn cho là hoàn toàn khớp với bản gốc, hắn lại vấp phải vấn đề thứ hai. Đó là hiện tại đến đầu lưỡi của hắn cũng bị cái luồng khí âm lãnh do người phụ nữ mặc đồ đỏ kia thả ra, làm cho cứng ngắc không cử động được, hai quai hàm cũng trong tình trạng tương tự. Bởi vậy dù đã sắp xếp hoàn chỉnh một đoạn kinh thánh, nhưng hắn không thể nào đọc chúng ra thành lời.
Mắt thấy người phụ nữ kia chỉ còn cách cả bọn hơn ba mươi cen-ti-met, cùng nụ cười méo mó do cái miệng không môi tạo ra, gương mặt với những lớp thịt bị gặm nham nhở, thêm cặp mắt không tròng đỏ lòm xuất hiện rõ ràng sắc nét trong tầm mắt, khiến cơ thể cả bọn lạnh hơn vài phần, Lãng quyết định dùng hết toàn bộ sức lực dồn vào hai hàm răng, nhằm khiến chúng hoạt động trở lại, sau đó cắn mạnh vào đầu lưỡi cứng đơ của mình. Những sợi gân thô to theo những lần vận lực của hắn, nổi chằng chịt trên bề mặt da, trông như những con rắn lục bò xoắn vào nhau. Nhưng có vẻ sức người không đọ lại với sức quỷ, dù hắn có cố gắng tới mức tất cả mạch máu trong người như muốn đứt hết, hai quai hàm vẫn trơ ra không hề nhúc nhích.
Có vẻ như hành động của hắn khiến người phụ nữ kia cảm thấy khoái trí, cặp mắt ma quái của cô ta người hắn quét qua quét lại trên người hắn, cái lưỡi rách nham nhở bê bết máu của nó le ra, liếm qua liếm lại hàm răng sứt mẻ, khiến máu từ phần lưỡi theo hàm răng chảy dài xuống cằm và cổ.
Lãng cố lờ ánh nhìn cùng hành động kinh khủng của cô ta, hắn hít sâu một hơi, thêm một lần nữa dồn sức vào hai hàm răng, cắn mạnh xuống đầu lưỡi của mình. Lần này ngoài dự đoán của hắn, hai hàm răng vốn cứng đơ bỗng hoàn toàn được thả lỏng, theo lực cắn của hắn bập mạnh vào phần lưỡi, khiến đầu lưỡi đứt rời rơi xuống đất, máu từ vết cắn phun thành tia bắn thẳng về phía con quỷ đang đứng ở phía trước.
"Khục khục..." Những tiếng cười khô khốc truyền thẳng vào thính giác của từng người, biểu cảm khoái trá khiến khuôn mặt người phụ nữ càng thêm vặn vẹo, dị dạng.
"Cô ta cố ý!" Dù tâm trí Lãng hiện tại đang muốn nổ tung vì đau đớn do lưỡi bị cắn đứt gây ra, nhưng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của người phụ nữ kia, trong đầu hắn không tự chủ được nhảy ra suy nghĩ này.
Ngoài Loan ra, ba người còn lại thấy tình cảnh lưỡi bị cắn đứt thì sợ muốn són ra quần, những phương án tự vệ đang xoay chuyển trong đầu lập tức chạy toán loạn như ngựa đứt cương. Còn Lãng cũng bởi quá hoảng sợ, cộng thêm cơn đau thấu trời tấn công liên tục tới các tế bào thần kinh, nên hắn không để ý rằng, mặt thánh giá trước cổ từ khi bị nhiễm máu của hắn, ánh sáng phát ra rực rỡ hơn vài phần.
Người phụ nữ cũng chẳng vì thế mà dừng lại, cô ta lúc lắc bộ tóc dài đen bóng của mình vài lần, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Biết lúc này không còn thời gian để câu kéo, Lãng cố bỏ qua cơn đau đang truyền về các tế bào thần kinh, lợi dụng việc quai hàm đã hoạt động trơn tru, hắn khó khăn dùng phần lưỡi còn lại đọc ra đoạn kinh thánh hoàn chỉnh trong đầu: "Đức Chúa Trời phán, phải có các vì sáng trên bầu trời để phân biệt ngày và đêm, làm dấu cho thì tiết, ngày, năm. Và hãy có các vì sáng trên bầu trời để soi sáng trái đất, thì có như vậy."
Khi câu cuối cùng của câu kinh thánh bật ra khỏi cuống họng, kèm theo những tia máu từ vết đứt ở lưỡi của hắn, người phụ nữ bất ngờ đứng khựng lại, nụ cười vặn vẹo treo trên khuôn mặt rách bươm của cô ta từ từ thu trở lại, tròng mắt lúc trước chỉ là một màu đỏ lòm, giờ lại bập bùng những tia nhìn dữ tợn. Cả cơ thể của cô ta bất ngờ nhào lên phía trước, bàn tay chỉ còn lại những đốt xương, được sơn móng đỏ chót ở mười đầu ngón tay, co lại bóp chặt lấy cần cổ hắn. Khuôn mặt khủng bố của cô ta áp sát lại gần, cái miệng dị dạng chầm chậm chuyển động.
"Mày... chạy đâu cho thoát?" Giọng nói âm lãnh kèm theo mùi hôi thối nồng nặc đập thẳng vào mặt và khứu giác của Lãng, đồng thời hắn cảm thấy những luồng khí lạnh buốt từ bàn tay xương đang nắm chặt lấy cần cổ truyền vào từng tế bào trong cơ thể. Kinh khủng hơn là đám dòi bọ trên cơ thể người phụ nữ, nuối đuôi nhau bò về phía bàn tay xương đang bóp chặt cổ hắn, rồi từ bàn tay xương chuyển sang cần cổ hắn, tiếp đó chúng dùng tốc độ gió lốc đục khoét lớp da rồi chui hẳn vào bên trong cơ thể của hắn. Lúc này hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng chuyển động của bọn dòi bên trong cở thể, và cả tốc độ gặm nhấm, sinh sôi của bọn chúng.
"Không!" Vào thời điểm cận kề cái chết, đến một người lý trí cứng cỏi như hắn cũng không kiềm nén được sự kinh hoàng trong lòng, hắn thét lên một tiếng đầy tuyệt vọng. Giờ hắn mới hiểu ra, chỉ khi cận kề với cái chết, con người ta mới hiểu mình khao khát được sống tiếp đến mức nào. Nhưng có lẽ hắn đã không còn cơ hội nữa, bởi hắn cảm thấy bọn giòi đang bắt đầu tấn công vào phần não bộ.
"Cuộc đời của mình sẽ phải chấm dứt tại đây sao?" Trong lòng hắn kêu gào tuyệt vọng.
Điều hắn nuối tiếc nhất, cũng chính là lý do khiến hắn khao khát được sống tiếp, đó là trở lại thế giới thực, tìm ra nguyên nhân cái chết thật sự của anh trai và những kẻ đứng sau vụ án. Nhưng hắn không làm được, thật sự không làm được!
Hai hàng nước nóng ẩm vô thức trượt dài trên lớp da nhấp nhô đầy dòi bọ bên dưới của hắn. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt khủng bố của người phụ nữ mặc đồ đỏ, với những tia nhìn âm lãnh đầy oán hận, như muốn chọc thủng linh hồn của tất cả mọi vật xung quanh.
Quay trở lại căn phòng của Phương Anh trước thời điểm hiện tại hai phút, bốn người chơi của phòng chờ số bốn cơ thể vẫn đang trong trạng thái đông đá đối mặt với người phụ nữ mặc đồ đỏ. Cả bốn người đang gấp rút thông qua kênh đội nhóm bàn cách làm sao để phá giải trói buộc vô hình trên cơ thể, có rất nhiều phương án được đưa ra, bọn họ cũng đã thử áp dụng tất cả những phương án đó, nhưng hoàn toàn không có kết quả.
Khi khoảng cách giữa người phụ nữ có khuôn mặt khủng bố và bọn họ chỉ còn hai bước chân, Đức cắn răng quyết định lấy ra gương bát quái Hổ Phù khỏi không gian trữ vật. Hắn dùng ý niệm điều khiển mặt hổ được trạm trổ trên bề mặt gương, đánh mạnh về phía cơ thể của mình, nhằm mục đích phá giải cái thứ khiến cơ thể hắn bất động kia. Chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa có cách nào sử dụng thành thạo được mặt gương bát quái này, cho nên sau khi lấy nó ra khỏi không gian trữ vật, mặc cho hắn dùng ý niệm điều khiển, mặt gương giống như một vật chết rơi mạnh xuống sàn nhà, phát ra những tiếng kêu leng keng, rồi lăn tròn một vòng mới đừng lại hẳn ngay bên cạnh chân hắn.
Tiếng động do mặt gương va chạm với mặt sàn khiến ba người còn lại trong phòng giật thót, còn người phụ nữ mặc đồ đỏ thì khựng lại vài giây. Cô ta đưa cặp mắt đỏ lòm của mình nhìn chằm chằm về phía cái gương bát quái đang nằm trên mặt đất, rồi lại đưa mắt nhìn sang Đức, chủ nhân của cái gương. Có vẻ như khí tức phát ra từ cái gương khiến người phụ nữ cảm thấy khó chịu, cô ta ngửa mặt hướng lên trần nhà, cái mồm với đôi môi rách nham nhở há to hết cỡ, thét lên những tiếng khô khốc bén nhọn. Theo từng tiếng thét của cô ta, từng đàn dòi nhung nhúc với số lượng khổng lồ trào ra khỏi miệng, tạo thành một cơn mưa dòi bọ rơi xuống, bò lúc nhúc trên sàn nhà. Do số lượng của chúng quá nhiều, mà khoảng cách của bốn người trong phòng và người phụ nữ mặc đồ đỏ lại quá gần, nên hơn một nửa số bọ như một làn sóng đổ ập lên đầu cả bốn. May mắn là trên người bốn người đều có bùa chú, và bùa chú này lại vừa vặn có khả năng khắc chế lũ dòi ăn xác đang ập đến.
Ngay khi con dòi đầu tiên rơi xuống, từ trung tâm của lá bùa toả ra một luồng ánh sáng vàng kim cực thịnh, nhất là lá bùa thuộc loại cao cấp trong tay Đức, ánh sáng nó toả ra như thiêu đốt hai mắt của người nhìn. Luồng sáng từ khu vực trung tâm của lá bùa lấy tốc độ lốc xoáy phát tán ra bốn phương tám hướng, tạo thành một cái kén hình người màu vàng kim, bảo hộ người sở hữu nó ở bên trong. Đàn dòi khổng lồ vừa va vào bề mặt kén, lập tức bị ánh sáng của lá bùa thiêu cháy thành những làn khói xanh đen, kèm theo đó là mùi hôi thối nồng nặc. Nhưng lũ dòi đang bò lúc nhúc trên sàn nhà không hề vì uy lực ghê gớm của lá bùa mà dừng lại, chúng lấy tốc độ nhanh nhất có thể nối đuôi nhau bò về phía bốn người. Đương nhiên số phận của chúng cũng giống những con anh em trong đàn, lập tức bị thiêu thành luồng khói màu xanh đen.
Bốn người chơi của phòng chờ số 4 còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vì lá bùa của họ phát huy tác dụng hiệu quả ngoài mong đợi, thì bốn cái kén do lớp ánh sáng của lá bùa tạo ra bao bọc họ, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng ảm đạm. Người phụ nữ mặc đồ đỏ lơ lửng trên không trung, đưa cặp mắt oán hận nhìn chằm chằm bốn người. Cái miệng của cô ta một lần nữa há to, phát ra những tiếng cười khanh khách rợn người, sau mỗi tiếng cười lại có thêm một đàn dòi số lượng khổng lồ trào ra khỏi miệng cô ta, gia nhập quân đoàn dòi đang liều chết công phá cái kén bao bọc bốn người bên dưới. Với số lượng dòi bọ đông đúc như thế này, ngoài Đức, người sở hữu lá bùa cao cấp ra, tin chắc chỉ hơn mười giây nữa, lớp bảo vệ của ba người kia sẽ bị công phá hoàn toàn.
Bởi lá bùa tự chế của Phương Anh là loại có cấp bậc thấp nhất, nên lớp bảo vệ bên ngoài của cô đương nhiên trở thành lớp bảo vệ bị công phá đầu tiên. Lũ dòi thấy lớp ánh sáng tan đi, chúng kích động dùng tốc độ tên bắt nhảy vọt về phía kho thức ăn di động ngay trước mặt.
Mắt thấy lũ bọ chỉ còn cách vài mi-li-mét nữa là chạm tới phần da của mình, thì ánh sáng chói loà từ lá bùa thứ hai trong tay Phương Anh bừng sáng, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể tạo thành lớp bảo hộ mới cho cô. Lúc này cô thầm cảm thấy may mắn vì quyết định sáng suốt của mình, nếu ban nãy cô lấy ra từ không gian trữ vật duy nhất một lá bùa, e là bây giờ toàn thân cô đã bị cái lũ trắng nhởn này gặm sạch.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thấy cơ thể Phương Anh đột ngột xuất hiện lớp bảo vệ mới, khoé miệng vốn chỉ hơi nhếch lên của cô ta động đậy, ánh nhìn oán hận giống như được thực thể hoá xuyên thẳng về phía cô, như muốn nuốt sống cả linh hồn lẫn thể xác của cô vào bên trong.
Nhận thấy bản thân bị cặp mắt âm lãnh kia chiếu tướng, cơ thể vốn đang trong trạng thái đông cứng của Phương Anh khẽ run lên vài lần. Linh cảm mách bảo cô rằng, tiếp theo đây chắc chắn sẽ có chuyện không may xảy ra.
Cảm giác bất an vừa lướt qua chưa nổi hai giây, người phụ nữ mặc đồ đỏ vốn đang lơ lửng trên không trung, trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt cô. Lũ dòi thấy cô ta xuất hiện, lập tức rẽ sang hai bên nhường đường, tạo ra một cảnh tượng hết sức kỳ dị. Trong lòng cô vô cùng hoảng sợ trước tình huống bất ngờ này, nhất là khi khuôn mặt rách nham nhở cùng cặp mắt âm lãnh kia chỉ cách cô có vài mi-li-mét. Nhưng bởi vẫn còn bùa phòng thân trong tay, nên cô tin rằng hiện tại bản thân vẫn đang trong khoảng thời gian an toàn.
Như thể đọc thấu được suy nghĩ trong đầu cô, người phụ nữ nhếch miệng cười miệt thị. Bàn tay chỉ còn lại khung xương của cô ta dơ lên, nhắm đúng vị trí trái tim của cô, rồi nhanh như chớp lao thẳng tới. Khi những khớp xương va chạm với luồng sáng bảo vệ cơ thể do lá bùa tạo ra, thì chỉ xuất hiện vài làn khói trắng bốc lên, còn các khớp xương lại không hề có hiện tượng bị thiêu thành khói xanh đen giống lũ dòi. Không những thế, sau khi bàn tay xương chạm vào lớp bảo vệ năm giây, luồng sáng vốn đang chói loà lập tức tắt ngúm, lớp bảo vệ cũng hoàn toàn biến mất.
Phương Anh kinh hoàng bởi những gì đang diễn ra nằm ngoài suy đoán của mình, cô vẫn luôn chắc mẩm rằng với số bùa còn lại trong tay, cô sẽ cầm cự được cho đến khi tìm ra phương án khả thi để xoay sở. Ngờ đâu bàn tay của quỷ hồn vừa mới chạm vào luồng sáng bảo vệ, đã lập tức khiến nó hoàn toàn biết mất.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ chẳng thèm để ý đến những cảm giác tuyệt vọng lẫn sợ hãi đang quay cuồng trong cô. Sau khi lớp bảo vệ do lá bùa tạo ra biến mất, bàn tay xương của cô ta nhanh như chớp lao đến, xuyên qua lớp vải trên người và từng thớ xương thịt trước ngực của cô, nắm chặt lấy trái tim nóng ấm trong lồng ngực, dùng sức bóp chặp nó. Máu từ năm ngón tay xương trào ra như suối, nhưng kỳ lạ là lại không có giọt nào rơi xuống đất, mà tất cả đều bị bàn tay của người phụ nữ hấp thu hết.
Cùng lúc đó, ánh sáng của lá bùa thứ ba cũng lập tức lan ra, chỉ là nó còn chưa kịp tạo thành vòng bảo hộ, đã nhanh chóng ảm đạm rồi hoàn toàn biến mất. Ánh sáng của lá bùa thứ ba vừa tắt, ánh sáng của lá bùa thứ tư nuối đuôi sáng rực lên. Nhưng số phận của nó cũng giống như lá bùa trước đó, còn chưa kịp toả sáng rực rỡ đã nhanh chóng lụi tàn.
Phương Anh nhìn thấy tất cả mọi cảnh tượng đó, nhưng hiện tại cô chẳng còn tâm trí đâu quan tâm đến nó, bởi ngoài đau đớn do lồng ngực bị rách toang ra, thì từ vị trí bàn tay xương nắm chặt lấy trái tim của cô kia, những luồng khí âm lãnh liên tục chạy vào từng ngóc ngách trên trong cơ thể. Luồng khí đi đến đâu, các tế bào ở nơi đấy bị giết chết hoàn toàn, màu da vốn hồng hào chuyển thành màu đen sẫm như bị thiêu cháy.
Từ lúc bắt đầu tiến vào thế giới trò chơi, cô tin rằng mình nhất định sẽ vượt qua mọi nguy hiểm trở lại phòng chờ. Nhưng vào thời khắc này cô mới nhận ra bản thân đã tự cao tự đại đến mức nào, quỷ hồn ở nơi này so với trong sự tưởng tượng của cô nguy hiểm hơn rất nhiều.
Cô bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận, giá như cô không quá kiêu ngạo về khả năng vẽ bùa của mình, giá như cô bỏ điểm thưởng ra mua một lá bùa cao cấp trong siêu thị, thì có lẽ sẽ không phải lâm vào tình cảnh không còn lối thoát như hiện tại.
Giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cô cố gắng di chuyển tầm mắt nhìn về phía ba người đồng đội của mình, với hy vọng gửi gắm những điều còn dang dở của bản thân lại cho họ. Nhưng đôi mắt sáng ngời của cô đã khô quắt lại từ bao giờ, thành thử thế giới xung quanh trong tầm nhìn chỉ còn là bóng đêm tăm tối, mọi âm thanh văng vẳng bên tai cũng dần biến mất. Và cô hiểu rằng, vào thời khắc này cô cũng đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời, giống như những âm thanh kia.